
Tác giả: Suxu (ball_4m)
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341460
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1460 lượt.
nửa cảm thông nửa thương hại….Ông thở dài , đỡ lấy con bé:
- Nhật Nam sẽ hiểu cho con…
- Bác….- Bảo Ngọc nhìn ông cầu cứu, nó ôm chầm lấy ông khóc nức nở.
************************
- Nhật Nam! Đứng lại!
Nhật Nam dừng lại, cậu nhìn ông John, trái tim cậu chưa hết căm phẫn:
- Cháu không muốn phải nổi giận với bác!Bác là người cháu luôn tôn
trọng! Tại sao bác có thể làm những chuyện lừa dối lương tâm như vậy?
- Bác hiểu!...Bác có lỗi với cháu, có lỗi với Bảo Ngọc… hãy nể cái mặt già này mà hãy nghe ta nói được không?
Nhật Nam thở dài, cuối cùng cậu cũng gật đầu bước theo ông John
………………………….
Tại phòng ông John
……………………….
- Con bé thực ra chỉ bị hở van tim nhẹ… bác đã rất ngạc nhiên khi nó cứ
xin bác nói với mọi người là nó bị suy tim… nhưng nhìn ánh mắt hạnh
phúc của nó khi được cháu quan tâm chăm sóc bác đã hiểu! Bác chỉ muốn
con bé được vui vẻ và hạnh phúc, bác cũng đã từng mong cháu sẽ là người
mang đến hạnh phúc cho con bé… Bác thực sự mong hai đứa sẽ yêu nhau….
Nhật Nam nhìn ông, suy nghĩ của ông cũng giống như của ba cậu.
- Con bé còn quá nông nổi, nó chỉ nghĩ đến điều nó mong muốn mà không
nghĩ kĩ đến hậu quả ! Bác là một người già cả, chính bác mới là người có lỗi khi đã dung túng nó làm điều sai trái…
- Bảo Ngọc nó chỉ mong được cháu yêu thương, đó là một mong muốn chính
đáng xuất phát từ một trái tim yêu cháu thật lòng và trong sáng…. Cháu
đừng quá tàn nhẫn với con bé! Nó sẽ không thể chịu được…
Nỗi giận trong lòng Nhật Nam nhẹ đi dần. Cậu cũng không muốn trách Bảo
Ngọc nữa, quan trọng là cậu đã tìm thấy Thanh Linh, điều đó có ý nghĩa
hơn tất cả… Dù Bảo Ngọc làm cậu thực sự phẫn nộ nhưng nó vẫn là em của
cậu, cậu luôn mong nó sẽ tìm được hạnh phúc của mình…. Dù con bé có làm
gì sai thì nó vẫn cứ là gia đình của cậu….
- Cháu hiểu rồi!- Nhật Nam nhìn ông John- Cháu cũng không muốn trách con bé! Hãy nói với con bé là cháu luôn yêu quý và mong nó được vui vẻ,
hạnh phúc… Còn bây giờ cháu phải đi tìm Thanh Linh! Bác hãy chăm sóc con bé hộ cháu!
Ông John mỉm cười:
- Ừm!
- Cảm ơn bác!- Cậu nhìn ông cười rồi bước đi.
Con đường phía trước….
Có một người đang chờ cậu….
10h tối
Thanh Linh khoác túi lên vai, một ngày làm việc mệt mỏi cuối cùng cũng đã kết thúc.
- Hôm nay vất vả quá Thanh Linh!
- Em về cẩn thận nhé!
- Vâng! Cảm ơn các chị nhiều! Em về trước đây!
Chào các chị trong quán, Thanh Linh bước ra ngoài…. Con gió đêm khẽ thổi luồn nhẹ vào tóc nó mát lạnh… Thật là dễ chịu….
Bước chậm trên con đường về khu kí túc, Linh khẽ thở dài….Cảm giác yên lặng không bao giờ làm nó thấy thoải mái..
Bước qua công viên….
Chiếc xích đu khẽ đung đưa trong gió….
Thanh Linh mỉm cười, bước đến và ngồi xuống….
Lâu lắm rồi nó không ngồi trên một chiếc xích đu…
Ngước lên nhìn bầu trời đêm, đẹp quá! Những ánh sao lấp lánh dù đã bị
những tòa nhà cao tầng che khuất đi ít nhiều…. Giữa một nơi cuộc sống
hối hả như thế này, nó vẫn có thể tìm được những không gian yên tĩnh…
Thấm thoắt mà đã gần nửa năm từ ngày nó đến đây… Cuộc sống cứ thế trôi
đi không chờ đợi ai cả… Những tháng ngày đau khổ của nó cũng đã qua đi…
Dù đã có những lúc nó không thể khống chế được cảm xúc của mình, nó đã
muốn bay ngay về Việt Nam, muốn được nhìn thấy Nhật Nam và nó sẽ giữ cậu thật chặt…
Cuối cùng nó đã không làm thế….
Nó không có đủ dũng khí để làm thế...
Bầu trời sao nhòa dần đi trước mắt nó….
Nước mắt từ đâu chảy xuống vô thức….
Giống như một màn sương mỏng
Nỗi đau không còn làm trái tim nó nhói đau mà làm nó đóng băng lại…
Chỉ có nước mắt là cứ rơi khi nào nó muốn….
Khẽ gạt nước mắt trên mi, Thanh Linh mỉm cười, nó biết giờ này Nhật Nam
đang rất hạnh phúc vui vẻ… Như vậy là được rồi… Mặc dù đã có lúc trái
tim ích kỉ của nó mong muốn cậu sẽ xuất hiện trước mặt nó! Nó cũng không biết mình đã tưởng tượng ra điều đó biết bao nhiêu lần…. nhưng cuối
cùng sự thật thì chỉ có đôi mắt buồn và hơi thất vọng.
Đứng dậy, nó quay lại, khẽ lau nước mắt…..
Một hình ảnh giống như ảo ảnh…
Toàn thân nó bất động…
Bàn tay dừng lại trên mi mắt….
Đôi mắt mở to ngỡ ngàng…..
Phịch!
Chiếc túi trên tay nó rơi xuống….
Nếu có một con đường dẫn em đến với anh….
Hãy để trái tim cùng dẫn lỗi
Nếu có một giây ánh nhìn ta dành cho nhau làm trái tim tan chảy..
Hãy gọi tên em như con sóng hiền hòa
…………………………………….
Nhật Nam đứng đó, nhìn nó không dứt, cậu đút tay vào túi một cách bình thản nhưng đôi mắt cậu đang dậy sóng….
Cậu bước lại thật gần…
Thật chậm….
Đến khi hai người đã đứng cạnh nhau rất gần….