
Tác giả: Hân Như
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341361
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1361 lượt.
p trả lại Tùng chiếc khăn và nhảy xuống giường. Nhưng rồi anh ngã uỵch xuống. Tùng mỉa mai :
- Mày muốn khóc thì khóc to lên. Muốn
hét thì hét to lên. Rồi sau đó làm một thằng đàn ông đàng hoàng cho tao
nhờ. Có chồng rồi thì sao? Có bản lĩnh đi cướp cô ấy về đi.
- Mày đâu phải tao. Im lặng dùm đi.
Long ngã vật ra giường. Cả hai người cùng im lặng. Rồi Tùng thấy Long úp mặt vào gối. Một lúc sau, anh nói bằng giọng hơi nghẹn:
- Mày có biết tại sao tao lại tìm đến
rượu không? Vì chỉ có uống rượu, chỉ có say tao mới ngủ được. Tao không
tài nào nhắm mắt nổi khi tỉnh táo. Lúc nào cũng thấy hình ảnh cô ấy ngập trong căn nhà này, nhiều đến nỗi tao phát điên lên và muốn lao ngay vào trong đó cướp cô ấy về bên tao. Mỗi lần tưởng tượng ra cảnh cô ấy phải
chịu bao đau khổ, bao uất ức trong ba năm qua, tao thấy căm giận bản
thân kinh khủng. Chính vì tao mà cô ấy phải chịu như thế, tao không thể
tha thứ cho tao. Làm sao tao có thể đang tâm phá nát cái hạnh phúc nhỏ
nhoi cuối cùng mà cô ấy đang có chứ?
Tùng lặng im vì cuối cùng Long cũng nói
ra được tâm sự và cũng khóc được. Ba năm trôi qua rồi mà tình yêu Long
dành cho Thảo Nhi chẳng hề suy chuyển, kể cả khi biết cô đã có chồng và
có con, Long cũng không muốn từ bỏ cái tình yêu vô vọng đó.
*
Biệt thự Lotus. 7h tối. Bà Liên lặng lẽ
nhìn cậu con trai một cách xót xa vì cái vẻ hốc hác, tiều tụy của anh.
Bà đã nghe Tùng kể chuyện của Thảo Nhi, thương con, thương cả cô gái
mình đã từng coi như dâu con trong nhà. Cuộc đời bà có tiền trong tay,
rất nhiều là đằng khác, có thể thay trời chuyển đất, làm mưa làm gió,
nhưng bà lại không có cách nào che chở được cho con trai mình.
Long ngồi dựa lưng vào ghế, tay cầm điều khiển ti vi, lơ đãng nghe cái bản tin thị trường chứng khoán. Chẳng ai
có thể đoán được anh đang nghĩ gì trong đầu.
- Chú Long…- Cô bé Vân Anh, một trong hai cô con gái song sinh của Phương mon men trèo vào lòng anh- Chú chơi với con đi.
- Cả con nữa.- Mai Anh, em gái nó xen vào.
- Bống, Cún- Bà Liên nhắc- Ra đây với bà, chú Long đang mệt.
- Chú mệt ạ?- Mai Anh giương đôi mắt tròn to, đen láy nhìn anh.
- Chú có sao đâu.- Anh mỉm cười ôm hai đứa cháu yêu vào lòng.
- Con dọn về đây sống đi. Con sống ở đó một mình mẹ lo lắm.- Bà Liên nhắc anh.
- Con đã 30 tuổi đầu rồi, có phải con nít đâu ạ!- Anh lắc đầu.
- Thảo Nhi nó cũng đã có gia đình yên ấm rồi, con cũng nên bắt đầu nghĩ đến bản thân mình đi.
- Nghĩ chuyện gì ạ?
- Lấy vợ chứ chuyện gì.
- Con đã nói chuyện này hai năm nữa hãy nhắc mà. Bây giờ con đang bận lắm.- Anh gắt nhẹ.
Nhưng rồi anh lặng ngắt, mắt nhìn thẳng
vào màn hình ti vi, cái kênh mà con bé Vân Anh nghịch ngợm chiếc remote
vô tình chuyển sang. Đoạn phim quảng cáo của hãng phim Angel mà cậu con
trai của Nhi đã đóng. Nó thật đáng yêu. Nhìn nó anh lại nhớ đến cô. Mặc
dù đã được xem trước đoạn phim này, nhưng anh vẫn cứ phải dán mắt vào
cậu bé ấy.
“Choang”
Tách trà trên tay bà Liên làm cả anh
cũng như hai đứa cháu giật mình. Mắt bà nhìn trân trân vào cái màn hình
ti vi, vẻ sửng sốt lắm.
- Mẹ sao thế?
- Thằng bé này…
- Là con trai của cô ấy đấy.- Anh cố làm ra vẻ thản nhiên.- Tên nó giống tên con hồi bé, Bin.
- Vậy à? Trông nó đáng yêu quá! Con gặp nó rồi à?
- Có gặp vài lần rồi ạ.
- Ừm... thôi mẹ lên phòng nghỉ đây. Con cứ suy nghĩ kĩ lời đề nghị của mẹ đi, mẹ nghĩ con nên về đây thì hơn.
Bà Liên nói và đi lên phòng, bỏ mặc lại cậu con trai lại với hai đứa cháu.
*
Long không cần gõ cửa văn phòng mà mở
cửa đi thẳng về phía bàn làm việc của mẹ mình, phó chủ tịch hội đồng
quản trị tập đoàn Lotus. Một người đàn ông cũng đang ngồi đó chờ mẹ anh
kí một cái giấy gì đó, hình như là giấy chuyển khoản.
- Chào anh...- Anh ta đứng dậy, luống cuống bắt tay anh.
Long lạnh lùng chào lại.
- Con ngồi đi, mẹ nghĩ mẹ có vài tin quan trọng muốn nói với con.
- Về chuyện gì ạ? Con vẫn làm tốt nhiệm vụ của mình đấy chứ?
- Tất nhiên… Mẹ gọi con đến vì việc riêng của con thôi.
- Nếu là việc lập gia đình thì con không còn gì để nói.
- Tất nhiên là không. Là chuyện của Thảo Nhi và đứa con trai của nó.
Long kinh ngạc nhìn mẹ anh, không biết bà đang có ý định gì nữa.
- Đây là thám tử của văn phòng thám tử Trần Vương. Mẹ nói thế chắc con hiểu vai trò của anh ta rồi chứ?
- Mẹ điều tra về cuộc sống của cô ấy.- Anh giận dữ.
- Mẹ biết con sẽ phản ứng như thế. Mẹ
cũng không muốn làm điều đó. Nhưng sau khi xem xong đoạn phim về thằng
bé Khánh Nam đó, mẹ buộc phải hồ nghi thân thế của nó. Mẹ nghĩ nó là con trai của con.
- Con…trai con?- Anh sửng sốt hỏi lại.
- Anh Long... tôi đã mất hơn nửa tháng
để điều tra tất cả về cậu bé đó. Cậu bé đó tên đầy đủ là Trịnh Khánh
Nam, lấy theo họ của mẹ là cô Trịnh Thảo Nh