XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chuyện Tình: Công Chúa & Hoàng­ Tử

Chuyện Tình: Công Chúa & Hoàng­ Tử

Tác giả: bokhung_162001

Ngày cập nhật: 23:53 15/12/2015

Lượt xem: 1342037

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2037 lượt.

/>-Ngọc, cậu sao thế? Nói gì đi, đừng im lặng nữa_Kiệt nói, đôi mắt chan chứa sự quan tâm

-......_Vẫn là sự im lặng nhưng thêm vào đó là những giọt nước mắt ngày càng tuôn ra nhiều hơn

Mọi người ra ngoài, trong phòng chỉ còn mình Ngọc và kiệt. Kiệt nhẹ nhàng ôm Ngọc vào lòng, vỗ về như đang dỗ 1 đứa trẻ

Ngọc từ từ chìm vào giấc ngủ trong sự lo lắng của mọi người

Sáng hôm sau, khi Ngọc vừa tỉnh giấc

-Ngọc, cậu tỉnh rồi à?_Kiệt vui mừng_Cậu có muốn ăn gì k?

-..._Ngọc im lặng, chỉ khẽ lắc đầu

-K đươcj, cậu còn quá yếu, nếu k ăn thì sẽ k tốt cho sức khỏe_kiệt nói
rồi múc 1 tô cháo trong hộp cháo mà Trinh đã chuẩn bị(cái mà người ta
hay bỏ thức ăn vào rồi đem tới bệnh viện người ta gọi là cà mè đúng k ạ? Sorry, em k biết)

Ngọc đưa tay ra đón lấy tô cháo đang còn nóng hổi thì bị Kiệt ngăn lại

-Cháo còn nóng, để mình bón cho cậu_Kiệt nói rồi cẩn thận xúc 1 muống cháo, thổi cho bớt nóng rồi đút cho Ngọc

ngọc chỉ im lặng như vậy mặc cho Kiệt vừa múc cháo vừa kể biết bao
cậu chuyện trên trời dưới đất nhưng tuyệt nhiên k 1 tiếng nói hay tiếng
c­êi nào phát ra từ khuôn miệng nhỏ xinh kia

Lúc đó, mọi người bước vào. Nãy giờ họ ghé qua nhà Ngọc lấy cho Ngọc 1 số đồ dùng cá nhân và đem theo kappy vào viện(tất nhiên là k để mấy ông bảo vệ thây)

-Cậu dậy rồi à? Cậu đã thấy đỡ hơn chưa?_Trinh hỏi

-......_Ngọc khẽ gật đầu

-anh để đó đi, em sẽ cho Ngọc ăn tiếp. Anh ra ngoài nghỉ 1 lát cho khỏe, hôm qua tới giờ có khi nào anh nghỉ ngơi hay ăn chút gì đâu_Trinh nói
với Kiệt

-Uk_Kiệt gật đầu Rồi bước ra ngoài

-Ngọc thế nào rồi?_Phương hỏi

-Haizz_Kiệt chỉ thở dài rồi lắc đầu, cùng Phong và Vũ ra ngoài lang can

Trinh đang định cầm tô cháo lên thì bị Ngọc ngăn lại

-Cậu k ăn nữa à?_Trinh hỏi

-....._Ngọc gật đầu

-Haizzz, Sao cậu im lặng mãi vậy? Tụi mình ở ngoài kia cũng chỉ toàn
nghe thấy tiếng anh mình cười nói thôi, chẳng lẽ cậu định im lặng thế
này suốt đời sao? Từ hôm qua tới giờ, k 1 giây nào anh mình rời khỏi
chiếc ghế này, rời mắt khỏi cậu, chẳng lẽ........._Trinh khuyên bảo

-..........._ngọc vãn chẳng nói năng gì

-Hư!Quá đáng lắm rồi đấy! Mình hết chụ nổi rồi. Cậu thích im lặng lắm
sao? Hay là cậu cố tình như thế để làm mọi người lo lắng? Cậu muốn mọi
người ăn k ngon ngủ k yên, chết dần chết mòn thì cậu mới hả dạ à? Cậu
có biết đứng ở ngoài toàn nghe tiếng Kiệt cười nói k? Nếu ai nhìn vào k
biết lại tưởng Kiệt bị bệnh tâm thần đấy, cậu muốn biến Kiệt thành thằng ngốc à?Cậu đáng ghét và xấu xa đến thế sao?_Phương gắt lên

-Thôi mà Phương_Trinh ngăn lại

-........_Ngọc vẫn im lặng

-Sao? Mình nói đúng à? Sao cậu cứ im lặng thế? Hay tại mình nói đúng nên cậu k thể cãi? Nếu mình nói sai thì cậu hãy lên tiếng đi, lên tiếng để
biện mình cho những hành động của mình đi, nói đi, nói đi chứ?_Phướng
khích

-........._Vẫn là sự im lặng

-Chẳng lẽ...chẳng lẽ cậu đúng là như thế sao? Hả? Đồ ích kỉ. Vậy mà ai
cũng lo cho cậu, ngay cả kappy cũng thế. Tụi này đã quan tâm, đặt tình
yêu th­ương k đúng chỗ rồi. đồ xấu xa, ích kỉ_Phương hét lên,mắt ứa ra
từng giọt lệ long lanh, đặt kappy vào người NGọc råi vụt chạy

Nghe thấy tiếng hét, 3 chàng chạy vào cùng lúc với thời khắc Phuơng chạy ra

-Phương_Vũ đuổi theo khi thấy khóe mi Phương long lanh

Còn trong phòng, khung cảnh thật u uất. Trinh chết lạng, đứng trân
trân k nói nên lời. Ngọc khẽ thở dài, vuốt nhẹ lông kappy để xoa dịu ánh mắt lo lắng của nó, đôi mắt tựa như cặp thủy tinh đăm đăm nhìn ra
khung cửa sổ

Phương chạy ra bờ hồ và ngồi khóc, trong lòng thầm
trách:"Cậu là đồ ngốc, đồ ngốc độc ác và ích kỉ. Cậu nghĩ chỉ 1 mình cậu buồn sao? Cậu buốn thì tụi này còn buồn 10. Tại sao cậu cứ im lặng mãi
thế? Tại sao mình mắng cậut hậm tẹe thế mà cậu vẫn im lặng? Tại sao cậu k chịu nói? Chẳng lẽ cậu định im lặng mãi sao?"

-k sao đâu. Đừng khóc nữa. Ngọc sẽ k sao đâu_Vũ tới bên, ôm Phương vào
lòng và an ủi_Để mai mình đưa cậu vào thăm Ngọc, hôm nay thì ta về thôi

-Uk_Phuơng gật đầu

Cùng lúc đó, trong phòng............

-Cậu k sao chứ Ngọc?_Kiệt lo lắng hỏi trong khi Phong tới bên Trinh đỡ Trinh đứng dậy

-........_Vẫn là sự im lặng. Ngọc chỉ lắc đầu

-Tụi mình ra ngoài để cậu nghỉ ngơi 1 lát nhé_Phong đề nghị

-........_Ngọc gật đầu

Mọi người đi ra ngoài. Trinh ker lại mọi chuyện cho 2 chàng nghe. cả 3 hiểu Phuơng k hề có ý gì xấu, chỉ muốn Ngọc nói chuyện thôi. Còn Ngọc
thì chỉ lặng lẽ nhìn ra khung cửa sổ bằng đôi mắt buồn trầm lặng, đôi
tay khẽ vuốt ve bộ lông mêm mại của Kappy 1 cách vô thức

Ngọc nhìn ra khung cửa sổ, lòng buồn rười rượi. Ngọc nhớ
về cơn ác mộng ngày xưa rồi nghĩ về những gì Phương nói. Sau 1 ngày suy
nghĩ, cuối cùng Ngọc đã có câu trả lời. Cuộc sống sẽ chẳng còn ý nghĩa
nếu mình lúc nào cũng giam mình trong 1 cái khung sắt d