XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cướp Đi!! Cho Cướp Đấy!

Cướp Đi!! Cho Cướp Đấy!

Tác giả: L.Phiêu

Ngày cập nhật: 23:58 15/12/2015

Lượt xem: 1341006

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1006 lượt.

riệu Dân.

“Vũ, chú đã dạy cháu phải biết tôn trọng người lớn cơ mà!!!”.

Triệu Vũ ôm mặt khóc ầm lên, ngay lập tức Hân Hân khập khễnh đến bên vỗ về cậu bé:

“Triệu Vũ, đừng khóc, không phải tại Triệu Vũ, là tại cô Hân Hân không tốt, không cẩn thận làm rơi kim tiêm!!!”

“Chú Dân thấy chưa!!!” Triệu Vũ ngay lập tức ngừng nín khóc, vui vẻ nói đòi lại công bằng.

Thời gian sau đó Triệu Dân thường xuyên đến thăm Triệu Vũ nhiều
hơn, Triệu Vũ đã thân mật với bác sĩ Hân Hân, trò chuyện vô
cùng tự nhiên, không hề dấu chuyện gì.

“Bác sĩ Hân này…”

“Sao thế Vũ Vũ!!”

“Bác sĩ Hân có thích chú Dân không?”

“Chú Dân là người tốt!!!”

“Vậy bác sĩ có thích không?”

“Chú Dân là bạn tốt của cô.!!”

“Vậy sao cô không thích chú Dân?”

“Triệu Vũ, cô đã có chồng rồi, thậm chí là có 1 đứa con gái bằng tuổi cháu!!”

“Ồ, vậy hẳn cô bé đó rất xinh đẹp giống cô Hân hân?”

“Dĩ nhiên rồi, Triệu Vũ có thích cô Hân Hân không?”

“Thích chứ ạ!!”

“Vậy có thích con gái cô Hân Hân không?”

“Có!! Triệu Vũ thích!!!”

“Sau này Triệu Vũ chăm sóc con gái cô Hân Hân được không?”

“Được ạ!!!”

Triệu Vũ vui vẻ trả lời, ngay lúc đó cửa phòng mở, 1 cô bé
tầm tuổi Triệu Vũ bước vào, vừa nhìn thấy bác sĩ Hân Hân đã
vui vẻ:

“Mẹ Hân Hân!!”

“Yên Yên, sao cháu lại đến đây?”

“Mẹ Yên Yên nói mẹ Hân Hân bị ốm, nên đưa Yên Yên đến thăm mẹ Hân Hân!!”

“Vậy à?? Triệu Vũ, đây là Vân Yên, là…”

“Chào bạn, tớ là Yên Yên, con gái của mẹ Hân Hân!!!” Lúc đó Yên yên xòe 5 ngón tay dễ thương, vui vẻ chìa ra bắt tay với Triệu
Vũ, cậu bé cũng mỉm cười, bắt tay lại với cô: Xin chào, tớ
là Triệu Vũ….

***

Triệu Vũ trở lại với thực tại, 10 năm trước hắn còn tưởng
lầm Yên Yên là con gái của cô Hân Hân, 10 năm sau hắn gặp người
con gái của bác sĩ, là lúc cô ấy giơ gậy sắt lên trấn tiền
hắn, sau đó thì giơ tay làm quen hắn: “chào bạn, mình là Linh
Hy, học sinh mới!!!”…..

Triệu Vũ trở lại với thực tại, 10 năm trước hắn còn
tưởng lầm Yên Yên là con gái của cô Hân Hân, 10 năm sau hắn gặp người
con gái của bác sĩ, là lúc cô ấy giơ gậy sắt lên trấn tiền hắn, sau đó
thì giơ tay làm quen hắn: “chào bạn, mình là Linh Hy, học sinh
mới!!!”…..

Hắn ta ngồi gục xuống, đau đớn chảy từng giọt nước mắt, làm cho tay bẩn
như vậy, luyện cho trái tim sắt đá như vậy, rồi cuối cùng vẫn bị nụ cười của 1 người con gái làm cho bật khóc.

Linh Hy đờ đần bước vào nhà, cô đảo mắt quanh 1 lượt rồi lên phòng,
không thiết lao vào đánh chén những món ăn trên bàn nữa. Thấy thái độ
của Linh Hy như vậy, Bộ Bộ có chút ngạc nhiên:

“Chị già, không ăn cơm sao??”

“IM MIỆNG!!”

Linh Hy cáu gắt hét ầm lên làm Bộ Bộ và những người giúp việc trong nhà
giật mình, Linh Hy nghịch ngợm trong sáng kia, chưa 1 lần cáu gắt với Bộ Bộ như vậy. Hành động của Linh Hy làm Bộ Bộ sợ hãi, Bộ Bộ ấm ức khóc ầm lên.

“KHÓC CÁI GÌ??? IM!!!”

Tiện tay chiếc bình hoa sứ đặt cạnh, Hy Hy cầm lấy cổ lọ đập choang vào
tường, tức giận ròi bỏ lên phòng, cô phải mau bỏ đi, nếu không lần này
cô sẽ động thủ với Bộ Bộ mất.

Bộ Bộ lo lắng đứng trước cửa phòng Hy Hy, nước mắt đã ngớt nhưng mắt thì vẫn còn sưng đỏ, hắn đang do dự có nên gõ cửa vào không? Cuối cùng Bộ
Bộ cũng quay gót trở về phòng.

Vừa đặt mình xuống giường, Linh Hy đã thiếp vào giấc mơ.

Trong mơ, cô thấy mẹ cô.

“MẸ!!!” Linh Hy đưa tay ra, miệng kêu gào, cô khóc lóc thảm thiết, đây
là mẹ cô, mẹ vẫn mặc bộ quần áo ba mua tặng, quàng chiếc khăn lần đầu
tiên cô đan cho.

“Hy Hy, mẹ nhớ con và Bộ Bộ quá!!”

Người mẹ hiền từ đưa ánh mắt nhìn cô, nhưng không hề tiến lại gần cô tí nào.

“Mẹ….”

“Hy nhi. Nhớ chăm sóc Bộ Bộ cẩn thận nhé con!!!”

Ngay lập tức bóng của mẹ cô rời đi. Linh Hy giật mình vùng dậy, bất chợt chiếc khăn ướt trên đầu cô rơi xuống, Bộ Bộ đang ngồi cạnh cô.

“Làm gì mà khua chân múa tay thế?”

“Sao lại ở đây!!!” Nhớ đến lời mẹ dặn, lại nhớ đến hình ảnh dễ thương của Bộ Bộ, Linh Hy dịu giọng lại.

“Nửa đêm vớ hét ầm lên, ở bên phòng không ngủ được nên chạy ra xem chứ sao!!!”

Bộ Bộ vẫn vờ giận dỗi.

“Cái này là cái gì??”

Linh Hy cầm khăn vừa rơi từ trên trán mình xuống, bất giác đưa tay lên trán, trán cô nóng thật.

“Ốm, là ốm!!! Giả vờ ốm để nghỉ học, giờ ốm thật đấy!! Chị thích nhé, mai lại được nghỉ học!!”

Bộ Bộ đứng dậy định bước ra khỏi phòng thì Linh Hy cầm lấy tay cậu bé giữ lại:

“Lúc nãy có chuyện bực, chị xin lỗi!!”

“Biết lỗi rồi thì ngủ dán băng dính vào mồm,