
Tác giả: Hồng Cửu
Ngày cập nhật: 23:59 15/12/2015
Lượt xem: 1341089
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1089 lượt.
tốt.
Tôi nhìn Đỗ Thăng, trên mặt cố gắng cười thật rạng rỡ nói với anh ta: “Đỗ
Thăng, tôi nói được sẽ làm được, chuyện ngày hôm qua sẽ coi như chưa có gì,
cũng sẽ không hối hận đâu! Chờ tôi lớn lên, chừng hai năm, tôi vẫn còn phải lấy
chồng mà! Tôi sẽ cho anh thấy, tôi cũng không phải không thể lấy chồng!”
Nói xong tôi cũng không nhìn biểu tình của Đỗ Thăng ra sao, làm bộ thoải mái mở
cửa đi.
Đến khi đã ra ngoài, nước mắt tôi liền vỡ òa.
Tôi vừa khóc vừa tiến vào tiệm thuốc, khẩn cấp mua thuốc tránh thai.
Dì bán thuốc thấy vừa tôi khóc thương tâm muốn chết vừa mua thuốc tránh thai
uống, cho rằng tôi đã gặp người xấu, bị cưỡng gian.
Tôi không phải bị người ta cưỡng bức, tôi chỉ là bị mỹ nam mê hồn cường bạo
thôi!
Nhậm Phẩm ngu ngốc, Đỗ Thăng là người ngươi có thể ảo tưởng lấy được sao? Thật
sự là một đứa ngốc!
Tôi vừa lau nước mắt, vừa nói với chính mình:
Tạm biệt, lần đầu tiên của tôi!
Tạm biệt, tình cảm thiếu nữ của tôi!
Sayonara, Đỗ Thăng!
Tôi cố gắng quên cái đêm
kỳ lạ ấy đi, nỗ lực cố gắng khôi phục cái trạng thái vô tâm vô phế vui vẻ vô tự
lự như trước đây. Nhưng kể từ lúc Đỗ Thăng đến trường tọa đàm, trong trường đến
cả dì xới cơm ở căn-tin cũng thì thầm cái tên Đỗ Thăng mỗi ngày, rõ ràng là tai
tôi không thể có sự yên bình mà!
Lại có một ngày thầy mang theo vẻ mặt có chút do dự có chút bàng hoàng lại có
điểm khó mở miệng, tập hợp thành một gương mặt tâm tình phức tạp cẩn cẩn dực
dực (dè
dặt) nói với tôi, ngày đó Đỗ Thăng đến
trường phát biểu, rồi lúc ăn cơm, thầy nghĩ Đỗ Thăng có ấn tượng rất tốt với
tôi. Tôi cười khổ một mực phủ nhận rằng thầy hoàn toàn suy đoán lầm lẫn mà
thôi.
Thầy còn hỏi tôi có biết vì sao mà ngày đó đi ăn thầy và Hiệu trưởng lại “chìu
chuộng” Đỗ Thăng như vậy không? Đó là bởi vì trường đang xin một hạng mục lớn,
cần một người tài năng để làm. Cho nên hôm đó mọi người mới không tiếc mà “cống
hiến” khuôn mặt và cái dạ dày của tôi để bồi tiếp Đỗ Thăng uống rượu.
Tôi lúc đó còn tưởng, cuối cùng thầy cũng có lương tâm, bất đắc dĩ mới để tôi
uống rượu cùng với khách, trong lòng lúc đó có chút hổ thẹn không yên. Nhưng
rồi ngay sau đó thầy lại thăm dò tôi, hỏi, nếu như cử tôi làm đại diện cho
trường để bàn bạc chuyện hạng mục với Đỗ Thăng, thì có được không? Tôi nghe
xong lời này lập tức quyết định quẳng ngay cái ý nghĩ trước kia, từ nay về sau
kiên quyết cho rằng lương tâm của các vị lão sư ấy đều bị tiền tài ăn hết rồi.
Tôi nói thẳng với thầy, người như Đỗ Thăng, loại nữ nhân nào mà chưa thấy qua,
làm sao có thể đối xử đặc biệt với một sinh viên còn chưa tốt nghiệp như tôi.
Thầy là người thông minh, không nói thêm gì nữa, việc này coi như chìm vào dĩ
vãng. Còn về phần hạng mục, thầy nên tự tìm cách thôi, tôi thật sự không thể
làm gì.
Vài ngày sau, điện thoại cuối cùng cùng theo sở nguyện của tôi mà bị mất. Trước
đây tôi sợ Đỗ Thăng gọi điện thoại, mà đã gọi thì có nghĩa là tôi sẽ bị anh ta
tùy ý sai khiến. Nhưng bây giờ, tôi vừa sợ anh ta gọi điện thoại, trong lòng
lại vừa có chút trông mong anh ta thật sự gọi điện thoại, tôi cũng không biết
mình cuối cùng muốn như thế nào nữa. Đang bị loại mâu thuẫn này dày vò hành hạ,
nên tôi thật sự cảm thấy thà rằng điện thoại của tôi mất đi còn hơn! Quả nhiên,
điện thoại không phụ lòng chủ nhân, bây giờ thật sự đã mất, hơn nữa là mất một
cách tuyệt vời, làm cho tôi một chút cũng không biết!
Cố Thiến gọi điện liên tục ba ngày đều là tắt máy, không thể nhịn được nữa đùng
đùng tới ký túc xá của tôi, câu đầu tiên nói khi vừa gặp tôi chính là, nhỏ ngốc
kia không phải cậu lại làm mất điện thoại nữa chứ!
Nhìn xem này, đây đúng là tri kỉ của tôi, hiểu rõ tôi đến từng chi tiết!
Tôi gật đầu, Cố Thiến giống như đã khẳng định, vươn tay run run chỉ vào người
ta mà mạnh mẽ lên án: “Nhậm Phẩm, tớ nói cho cậu biết, tớ đã từng thấy qua cảnh
phá sản, nhưng chưa từng thấy cảnh nào như cậu hết! Số tiền cậu bỏ ra mua điện
thoại để rồi bị mất, đủ để một gia đình thuộc dạng bần nông hoặc trung nông có
thể có cuộc sống hạnh phúc ấm no đó!”
Cố Thiến nói với tôi, bọn bạn cùng học đại học muốn tập hợp tiệc tùng vào thứ
Sáu này, có nhiều người gọi điện thoại không được, nhưng lại không muốn gọi tới
trường, sợ thầy mà biết thì phải để thầy đi cùng, như vậy thì chơi không “high”
mà đuổi thì lại không đi.
Tìm không được tôi bọn họ đương nhiên phải tìm tới Cố Thiến. Vì nguyên nhân là
tôi, nên Cố Thiến và bọn bạn học đều trở thành quá lanh lợi. Bọn họ chỉ cần có
tụ hội gì, là tôi nhất định phải mang cô ấy theo.
Cố Thiến tỉ mỉ quan sát tôi một hồi rồi nói: “Phẩm Phẩm, tớ thấy cậu hình như
gầy đi thì phải. Mới mấy ngày không gặp mà đã trổ mã nhiều, có phong vị của phụ
nữ rồi đấy. Chậc chậc chậc, cậu nói xem, gần đây cậu phải gặp vận đào hoa rồi
không?”
Tôi nhìn cô