
Tác giả: Điền Phản
Ngày cập nhật: 23:55 15/12/2015
Lượt xem: 1341461
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1461 lượt.
Kinh Tế Quốc Dân, mỗi tuần lại có mỗi xe khác nhau đưa đón, chảnh ghê.
B: Không phải đâu, hay là có ai bao rồi? Cô ta trông thế nào?
A: Không biết nữa, nghe nói cũng bình thường thôi à, nghe nói có lần còn thấy cô ta lên chiếc BMW nữa, y chang xe của thầy Đàm !
B: Không thể nào!
Triệu Thuỷ Quang cũng rất bất đắc dĩ, từ lúc cô đi xe buýt và bị mất điện thoại đến nay, bạn bè thân thích không ai là không lo cho cô, Hi Diệu thì sợ xảy ra thêm chuyện nên bắt Đan Dương đến chở cô về nhà, hoặc nếu Đàm Thư Mặc rảnh thì đương nhiên cô sẽ đi xe anh, nhưng khi Đàm Thư Mặc không rảnh, anh cũng không yên tâm liền kêu Sở Phỉ Phỉ lái xe Audi đến đón cô.
Cô đúng có “số hưởng” mà, lại dính mấy lời đồn ác độc này, cô biết mọi người có lòng tốt, lại không thể nào cự tuyệt được, mỗi khi ai tới đón mình, cô đều kêu ngừng ở bên ngoài, cách trường học một đoạn xa, nhưng lực lượng quần chúng quá mức vĩ đại rồi !
Trong ký túc xá, Dương Dương là người thẳng thắn, bởi thế hỏi cô ngay, “Triệu Thuỷ Quang, lời truyền tụng về ngài dạo gần đây rất nhộn nhịp nhé, tới đây, giải thích giải thích mau!”
Nghe nói như thế, cũng đủ biết cả ký túc xá đều biết chuyện của mình rồi, Triệu Thuỷ Quang trả lời qua loa, “Đều là xe của bạn mình hết”, cô biết những chuyện thế này càng giải thích càng khiến người ta thêm nghi ngờ mà thôi.
Hứa Oánh nâng cằm Triệu Thuỷ Quang lên, nói, “Cô gái, bạn cô làm gì có nhiều xe thế hả, chắc là nổi tiếng lắm nha, mau giới thiệu chút coi.”
Triệu Thuỷ Quang ôm Hứa Oánh nói, “Ôi, không chịu đâu, bạn thế mà lại nghi ngờ mình, mình nói thật mà!”
Những người khác tự dưng nổi hết da gà lăn lóc trên đất, sách vở hiển nhiên cũng tự động bay qua chỗ ai đó rồi.
Sau đó, những tin bóng gió về Triệu Thuỷ Quang cũng dần chìm vào quên lãng, cô cũng giảm bớt số lần về nhà cuối tuần, việc này sau một thời gian cũng không còn ai nhắc đến nữa.
Tục ngữ nói, đau răng không phải bệnh, nhưng một khi đã đau thì cứ như rằng muốn giết người vậy, Triệu Thuỷ Quang đối với câu tục ngữ này bây giờ đã thấm thía.
Gần đến thi cuối kỳ, cô không thể về nhà được, phải ở lại trường học ôn tập, từ đầu tuần, răng bên phải của cô đã đau nhức, cô chỉ cho rằng là đau răng bình thường nên không có quan tâm, qua mấy ngày sau, càng ngày càng đau hơn, cả người mỏi mệt, vào một buổi sáng, Dương Dương nói với cô, “Tiểu Quang, sao mặt bạn lại một bên to, một bên nhỏ thế?”
Triệu Thuỷ Quang cầm kiếng lên xem, quả nhiên nửa bên mặt bị sưng lên, cô bị Hứa Oánh kéo đến phòng y tế.
Ở phòng y tế, một người phụ nữ mập mạp hơn 40 tuổi đang ngồi nghe điện thoại, nhìn thấy Triệu Thuỷ Quang đi vô, miễn cưỡng cúp máy, hỏi, “Bệnh gì?”
Triệu Thuỷ Quang nghĩ mà buồn cười, giọng điệu này nói đúng hơn là mắng người chỉ đâu phải hỏi bệnh, nhưng răng đau, cô nói không rõ ràng, vì thế Hứa Oánh trả lời thay, “Bạn ấy bị đau răng.”
Người phụ nữ kia chuẩn bị mang bao tay thì Đằng Dương đã đi vào, Triệu Thuỷ Quang mặc niệm trong lòng bản thân lại xui xẻo nữa.
Đằng Dương cười với cô, Triệu Thuỷ Quang mặt đã sưng lên, cũng không thể nào cười nổi, trong ánh mắt kinh ngạc của Đằng Dương, cô làm như không việc gì quay đầu đi, nhìn thấy ánh mắt thích thú của Hứa Oánh, cô biết rõ khuôn mặt này của mình có thể doạ chết người.
Nhân viên y tế mập mạp ấy hỏi Đằng Dương bị gì, Đằng Dương trả lời, “Không có gì, để bạn ấy khám trước đi.” Cậu ta chỉ chỉ Triệu Thuỷ Quang.
Nhân viên y tế cũng không mấy để ý đến lời cậu ta nói, Đằng Dương đành phải nói mình bị sốt, cầm nhiệt kế đo một lúc, quả nhiên là bị cảm mạo, nằm một bên truyền nước biển.
Nhân viên y tế đeo bao tay vào, kéo miệng Triệu Thuỷ Quang săm soi dưới đèn cả buổi, Triệu Thuỷ Quang len lén nhìn thấy ánh mắt dò xét của Đằng Dương, quả là mất mặt thật.
Một hồi, nhân viên y tế tháo bao tay ra, nói, “Răng khôn mọc lệch, nướu bị viêm rồi.”
Đã viết bệnh, vì thế liền hỏi cô, “Muốn đi vào bệnh viện thành phố khám hay là chỉ kê thuốc?”
Triệu Thuỷ Quang ngẫm lại còn một đống sách đang chờ mình, cô ú ớ nói, “Kê đơn thuốc trước”, cô trở lại nội thành rồi đi khám sau cũng được.
Nhân viên y tế nhìn cô và nói, “Để tôi đi xem có thuốc không đã.” Phần lớn thuốc trong trường học đều là thuốc cảm, rất ít khi có thuốc trị đau răng.
Nhân viên y tế vừa đi ra khỏi cửa, Triệu Thuỷ Quang kéo Hứa Oánh tìm chỗ ngồi xuống, trong phòng chỉ có ba người, yên tĩnh đến nổi có thể nghe được tiếng động nhỏ nhất, bầu không khí rất gượng gạo.
Đột nhiên, điện thoại Triệu Thuỷ Quang rung lên như vị cứu tinh cô, cũng không xem là ai gọi, cô trực tiếp bắt máy, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Đàm Thư Mặc truyền tới, “Đang làm gì vậy?”
Triệu Thuỷ Quang liếc nhìn Đằng Dương đang nằm ở kia, cô hơi căng thẳng, cúi đầu, mặt cô đã sưng lên như thế, chỉ có thể ô a nói, “Đang ở bên ngoài.”
Đàm Thư Mặc nghe giọng cô khang khác, hỏi, “