
Tác giả: Hân Như
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341660
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1660 lượt.
ùa đấy?- Nguyên tỏ vẻ không tin.
-Đợi tao dẫn cô ấy đến thì mày tự biết thật hay đùa. Có khi tụi mày biết nhau cũng nên ấy chứ.
-Thế bao giờ mày ra? Mấy ngày nữa tao về Hà Nội rồi.
-Sớm thôi. Sớm thôi. Vậy nha, cứ tiếp
tục vui vẻ đi. Chúc bữa sáng ngon miệng. Hy vọng lúc gặp mày vẫn còn
thấy mày phong độ. Ha ha.- Vincent cười dài rồi cúp máy.
Nguyên cũng không ngủ được thêm nữa. Anh vội chạy vào nhà tắm để đè ép cơn dục hỏa đang xông lên trong người
xuống. Cái thằng Vincent này đúng là đáng bị ăn đòn.
Do đêm qua anh tăng nhiệt độ điều hòa
nên Hạ Chi bị nóng bèn đạp tung cả chăn ra. Chiếc áo sơ mi của anh được
cô trưng dụng làm đồ ngủ đã sớm nhăn nhúm một cái thảm hại. Đôi chân
trần trắng muốt nằm nửa kín nửa hở trong đống chăn càng làm cho cô khi
ngủ có dáng vẻ vô cùng hấp dẫn.
Nguyên khẽ nuốt nước bọt. Cả người anh
vừa mới tắm xong mà dường như lại bắt đầu phát hỏa, nóng nực và khó
chịu. Trong đầu anh, trong mắt anh chỉ có duy nhất hình ảnh mê người của con hồ ly tinh nhỏ đang nằm kia, và anh nhất định phải ăn thịt con hồ
ly tinh đó.
Khi Hạ Chi cảm giác được có một hơi thở
nóng hổi phả vào mình và mở mắt ra thì Nguyên đã cởi xong cái cúc đầu
tiên, để lộ ra một phần ngực trắng và mềm mại của cô. Ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, cô túm lấy cổ áo và tay anh, kêu lên:
-Lưu manh. Anh làm gì thế?
Nhìn bộ dáng như say của Nguyên, cô càng cảm thấy sợ hãi. Đôi mắt anh cháy rực một sự đam mê của dục vọng. Nơi
đó, cô không còn thấy một chút lý trí nào nữa.
Nguyên bị Chi giữ lấy tay cũng không
dừng lại. Anh nằm đè lên cô, đôi môi khóa chặt cái miệng xinh của cô
lại, đôi bàn tay tham lam và điêu luyện cũng không ngừng nghỉ kích thích những nơi mẫn cảm trên cơ thể cô. Anh không thể dừng sự ham muốn lại,
và vốn anh cũng không muốn dừng.
Hạ Chi giãy giụa một hồi cũng không tài
nào thoát được cơ thể to lớn và đôi tay như hai gọng kìm của anh, cô chỉ có thể kêu lên những tiếng ú ớ vô nghĩa từ trong cổ họng. Nụ hôn cuồng
nhiệt của anh làm cô nghẹt thở. Nghẹt thở nhưng lại muốn cháy lên.
Khi Nguyên cởi được chiếc cúc áo thứ hai thì Hạ Chi sực tỉnh khỏi sự mơ màng trong vòng tay mơn trớn của anh. Cô cắn mạnh vào môi anh khiến Nguyên “a” lên một tiếng rồi như từ cơn mơ
sực tỉnh trở lại.
Anh dừng mọi động tác, rút bàn tay ra
khỏi ngực cô, đưa đôi mắt vừa như hối hận, vừa như tự trách mình nhìn
thẳng vào đôi mắt đầy nước của Hạ Chi. Một thoáng chốc, mắt anh trở nên
buồn vô hạn.
Tại sao anh lại có thể làm tổn thương đến cô bằng hành động gần như là cưỡng bức này cơ chứ?
Anh thở dài, cúi xuống định hôn lên đôi
mắt đẫm nước mắt của Chi, nhưng cô quay đi né tránh. Anh nặng nề nhấc
người khỏi người cô, nằm ra giường, cũng không biết nói gì cho phải.
Rồi anh vòng tay sang, kiên quyết ôm lấy cô, nói:
-Anh xin lỗi… Anh sai rồi… Anh là một thằng tồi. Anh không nên làm như vậy với em.
-Em ghét anh!- Hạ Chi úp mặt vào ngực anh nức nở kêu lên.
-Ừ… anh xấu xa quá mà! Em cứ ghét anh đi.- Nguyên vỗ về cô.
Một lúc sau thì Hạ Chi đã bình tĩnh trở
lại, nhưng vẫn im lặng trong mớ cảm xúc hỗn độn vùa xuất hiện trong đầu
mình. Khi nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Nguyên, cô đã tự trách mình, có
lẽ không nên đối xử với anh như thế. Và cô cảm thấy không còn giận anh
như mình đã tưởng.
-Hôm nay em sẽ đi đâu?
-Bác sĩ nói chiều nay đi gặp mấy người trong hội Phong Lan.- Hạ Chi đáp.
-Vậy còn sáng nay?- Nguyên lại hỏi, cũng chẳng biết hỏi điều gì khác.
-Không có việc gì…- Hạ Chi ngập ngừng.
-Sao thế?- Nguyên cúi đầu ngạc nhiên hỏi.
-Còn hỏi sao thế?- Hạ Chi hờn dỗi đáp- Vừa rồi anh làm người ta sợ chết đi được ấy.
-Ừ… Anh xin lỗi rồi mà. Vẫn còn giận à?- Nguyên hơi cười cười đáp.
-Không…- Hạ Chi càng đáp lý nhí hơn, trong đầu cô cũng xuất hiện một suy nghĩ táo bạo.
-Làm sao vậy?- Nguyên ngạc nhiên hỏi lại.
Hạ Chi đột nhiên nhổm dậy rồi trườn lên
người Nguyên, nằm đè lên anh. Nguyên hoàn toàn sửng sốt vì hành động táo bạo này. Làm sao anh có thể tin được, vì cô gái nhỏ này vừa rồi còn bị
anh dọa đến phát khóc cơ mà?
-Làm sao thế?- Nguyên ngẩn ra.
Hạ Chi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Nguyên:
-Vừa rồi anh làm em suýt chết vì nghẹt thở chứ sao. Đồ xấu xa.
Hạ Chi cúi xuống nhìn anh, vô tình để lộ ra bộ ngực đầy đặn bên trong áo sơ mi qua hai tầng cúc hớ hênh chưa kịp đóng. Mọi ham muốn vừa qua trong Nguyên vốn đã bị nước mắt của cô làm
ỉu xìu trở xuống, bây giờ lại mãnh liệt bùng lên.
Nguyên mỉm cười đưa tay vít gáy cô xuống, trước khi khóa môi cô bằng một nụ hôn nồng cháy nhất, anh thì thầm:
-Thế nên bây giờ em tính cưỡng gian anh để trả thù phải không, hồ ly tinh này?
Michelia.S
Khi Nguyên và Hạ Chi đến Sakura Café thì Thiên Anh và Hương đã ngồi ở đó đợi sẵn từ bao giờ