
Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi
Tác giả: Hân Như
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341662
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1662 lượt.
. Hai người tay trong tay mà đến, thần sắc có chút mệt mỏi nhưng ánh mắt lại lấp lánh hạnh
phúc. Chiều nay mọi người có hẹn với một người bạn thân của Thanh Lâm ở
hội Phong Lan. Anh ta hiện đang đi du lịch cùng công ty tại đây nên sẵn
sàng hẹn gặp luôn mọi người.
Đến ngay sau đó là một thanh niên tóc
vàng, trắng trẻo, trông khá thư sinh. Mỗi khi cười, anh chàng lại để lộ
ra chiếc răng khểnh vô cùng duyên dáng.
Vừa đến, anh ta đã làm ngay một hành động, đó là ôm chầm lấy Hạ Chi khiến Nguyên đứng bên cạnh tức đến đỏ cả mặt.
-Anh lo quá! Tại vì không thể liên lạc được với em và anh Lâm.- Anh chàng vừa vuốt nhẹ mái tóc cô như chỗ không người.
Trong một khoảnh khắc này, tâm hồn vốn
bình lặng của Hạ Chi giống như có bão tố, tự nhiên cô có cảm giác quan
hệ của cô và người này hoàn toàn không bình thường. Nhưng nhìn Nguyên
đang đứng lặng phía sau anh chàng này, nghĩ lại chuyện xảy ra ban sáng,
cô hơi đỏ mặt vội vàng đẩy anh ta ra.
-Em sao thế?- Anh chàng ngẩn ra vẻ không hiểu.
Rồi như sực nhớ ra lời thông báo của
Thiên Anh về tình trạng của cô qua email trước đó, anh chàng cười khổ
giống như mình vừa làm ra một chuyện hết sức vô duyên và thất thố.
-Xin lỗi. Vì tôi quá mừng khi gặp lại cô ấy!- Anh chàng nhìn ba người phía sau như giải thích.
-Xem ra cậu rất thân với Thanh Lâm và Hạ Chi.- Thiên Anh dò hỏi.
-Chỉ thân thôi sao? Thanh Lâm coi tôi
như em trai, còn tôi và Melia…- Anh chàng liếc nhìn Chi và lúng túng một hồi, cuối cùng lại thở dài kết thúc câu nói- Thôi, dù sao cô ấy cũng
không nhớ gì. Anh là người đã cứu cô ấy sao?
-Đúng thế. Đúng ra thì đây mới là người
trực tiếp cứu cô ấy.- Thiên Anh chỉ vào Nguyên, lúc này đang lạnh lùng
quan sát đối phương.- Khi đó chúng tôi đi cùng nhau.
-Thật tốt quá! Cảm ơn hai anh. Vậy còn Thanh Lâm, các anh có cứu được Thanh Lâm không?
-Chỉ có mình Hạ Chi thôi.- Thiên Anh lắc đầu- Tôi chưa biết tên thật của cậu?
-Tôi là Quân. Tôi lớn hơn Melia 3 tuổi,
à, chúng tôi hay gọi Chi là Melia. Tôi làm cho công ty du lịch Hành Tinh Xanh ở Hà Nội. Ngoài ra tôi còn có một cửa hàng bán cây cảnh ở phố
Hoàng Hoa Thám, chỗ đó là phố cây cảnh mà.
-Tôi biết, nhà tôi cách đó không xa lắm.- Thiên Anh tủm tỉm cười.
-A, vậy anh cũng là người Hà Nội? Sao anh lại ra đây lập nghiệp vậy?- Anh chàng ngạc nhiên hỏi.
-Lý do cá nhân thôi.- Thiên Anh liếc nhìn Hương khẽ cười.- Cậu và Thanh Lâm biết nhau lâu chưa? Quen qua hội Phong Lan à?
-Đúng rồi, tôi quen anh ấy qua hội chơi hoa lan, đặc biệt thân nhau vì chúng tôi đều tin Michelia.S tồn tại.
-Ồ, thú vị đây.- Thiên Anh tỏ vẻ thích thú- Tôi cũng tin là nó tồn tại.
-Anh cũng biết Michelia.S.- Quân kêu
lên, vui mừng như vừa tìm thêm được đồng minh cho mình, như bị gãi đúng
chỗ ngứa, anh chàng bắt đầu liến thoắng.- Michelia. S chính là thần
thoại mà người chơi hoa vẫn rỉ tai nhau. Người ta nói nó chỉ sống ở
trong các khe nhỏ trên các vách đá, quay mặt ra biển để đón ánh nắng mặt trời buổi sớm. Nếu nó gặp ánh mặt trời buổi trưa hay chiều, lập tức sẽ
bị ánh nắng đốt cháy mà chết đi. Vì nó sống tại vách đá nên người ta còn gọi nó là Hải Thạch lan. Một số người leo núi từng tình cờ gặp qua loài lan này miêu tả toàn thân nó có màu tía, thoạt nhìn rất giống cây rau
má. Hoa chỉ nở vào mùa mưa bão, từ lúc ra nụ đến khi có hoa và tàn đi
chỉ trong vòng bảy ngày. Mặc dù rất nhỏ nhưng mùi hương của nó được gió
đưa đi rất xa, có khi tới vài km. Lần đầu chúng tôi gặp nhau, tôi và
Thanh Lâm đã nói suốt về nó.
-Chắc các cậu rất hay gặp nhau?
-Thường xuyên. Lần nào hội đi leo núi đều có chúng tôi cả.
-Nhìn cậu đâu có vóc dáng của dân leo núi.- Thiên Anh cười.
-Vậy anh nhìn Melia xem có giống hay
không?- Quân chỉ vào Chi- Cô ấy lúc nào cũng hăng nhất đội. Nickname
trên diễn đàn của cô ấy là Michelia.S mà. Cái tên Melia cũng bắt nguồn
từ nickname này.
-Đúng rồi, cô ấy thậm chí còn xăm cái
tên đó lên vai.- Nguyên bồi thêm một câu, nói như vô tình mà rõ ràng là
cố ý làm rõ mối quan hệ của anh và Chi: “Thấy chưa, đến hình xăm trên
vai cô ấy tao cũng biết. Cô ấy là của tao.”
Câu nói của anh làm ba người còn lại trợn tròn mắt, còn Chi thì đỏ mặt cho tay xuống véo lên đùi anh một cái.
Thiên Anh nhìn Nguyên với vẻ mặt đầy
tiếu ý. Anh chàng này không ngờ cũng có ngày biết ghen. Xưa nay chỉ có
đàn bà con gái đánh nhau vì chàng này, không ngờ hôm nay anh chàng cũng
được nếm cái mùi ghen tuông. Cuối cùng cũng có người có thể đe dọa đến
sự tự tin tuyệt đối của Nguyên.
-Cậu biết nghề nghiệp chính của Thanh Lâm không?- Thiên Anh hắng giọng hỏi tiếp.
-Có, anh ấy và tôi không giấu nhau chuyện gì cả.
-Vậy cậu có biết gần đây Thanh Lâm có đắc tội với ai hay băng nhóm xã hội đen nào không?
-Làm nhà báo chuyên viết phóng sự thì đắc tội với ai đó là bình thường mà.- Quân nhún vai.
-Vậy Thanh Lâm có nói gần đây anh ta đang viế