
Tác giả: Hân Như
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341626
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1626 lượt.
ên Anh và Huy Khánh đang đứng. Đón lấy cô, Thiên Anh mừng rỡ,
vội vàng tháo miếng dán miệng ra cho cô và cởi dây trói tay, cũng không
quá quan tâm sự việc sau đó thế nào, anh đẩy Hạ Chi ngồi vào trong xe
trước, dặn dò cô không được ra khỏi xe cho tới khi anh trở lại.
Mặc dù bị trói và bị mất đi không ít sức lực do chống cự lại khi ở trên xe, nhưng Hạ Chi vẫn cố gắng tung ra một cước để tự cứu lấy mình, cô cũng không muốn làm gánh nặng cho Thiên
Anh. Chứng kiến một cước kinh khủng như thế, ba tên còn lại vội vàng ra
khỏi xe, cũng không để ý đến kẻ đồng bọn đang sống dở chết dở, tay giữ
khư khư vào hạ thể đó, cả ba liều mình hướng về phía Hải Long. Dường như cả ba đều thống nhất rằng, chỉ có tấn công kẻ đứng đơn độc nhất mới có
hy vọng thoát thân vào trong rừng. Bọn gã đều không tin ở trong rừng
những tên công tử chỉ biết ăn và chơi xe này lại có khả năng di chuyển
nhanh hơn những kẻ lao động chân tay như mình. Cho dù là trùm giang hồ ở xứ này thì trong hoàn cảnh ba chọi một cũng chỉ có một kết cục mà thôi.
Chỉ là, người bọn chúng là là Hải Long.
Khi ba gã đàn ông hướng Hải Long chạy tới thì nghe thấy tiếng của Thiên Anh ở phía sau:
-Long…
Ba kẻ vẫn không chậm bước chân, miệng
cười thầm rằng lúc này có muốn cứu viện cho gã thanh niên áo xám cao
ngạo này thì cũng quá muộn rồi. Chỉ cần khống chế được người này thì bọn chúng sẽ có cơ may thoát thân. Nhưng câu sau đó của Thiên Anh:
-… ra tay nhẹ một chút. Tôi không thích nghe anh Trung cằn nhằn nếu cậu ra tay nặng quá đâu.
Ba gã đàn ông nghe vậy chỉ thiếu điều là lăn ra mà chết ngất đi vì đau tim. Nhưng bản thân như tên đã lên dây,
không thể buông được nữa, cả ba liếc nhau rồi cắn răng xông thẳng vào
Hải Long.
-Được, tôi sẽ dừng lại khi thấy…
Hải Long đáp lại, đồng thời tay siết thành nắm đấm và vung tới mặt tên đứng giữa khiến khắn bật trở lại đằng sau.
-… đánh đã đã tay.
Kết thúc câu nói đó là tiếng “phịch”,
rồi “hự”, cuối cùng là tiếng rên đau đớn truyền đến, tên lái xe tiếp cận Hải Long đầu tiên bị đo ván chỉ sau nắm đấm như thép nguội của anh.
Gã đàn ông hứng trọn cứ đấm vào ngực chỉ kịp “hự” một tiếng rồi nằm im, nhưng cũng không vì thế mà hai tên đồng
bọn còn lại dừng tay. Tên ở bên tay phải Hải Long chửi một tiếng rồi
vung tay đánh tới trong khi Hải Long vừa mới ra một đòn với tên tới gã
lái xe.
Hải Long vẫn bình tĩnh khi hai gã kia
đều đồng loạt xông thẳng vào mình. Đôi mắt anh ánh lên những tia sắc
lạnh khiến cho gã đàn ông bên tay phải anh vừa nhìn vào đã thấy tóc sau
gáy dựng đứng cả lên. Hắn có cảm giác không phải hắn đang đối mặt với
một tay giang hồ nữa, mà là một con thú dữ bị nhốt trong lồng sắt quá
lâu ngày, hôm nay mới có cơ hội phát tiết hết những ấm ức trong người.
Hải Long hét lên một tiếng trợ lực, sau
đó tung người đá một cước trước sau đều vào ngực cả hai gã. Hai tên chỉ
có cảm giác như bị một cây gậy sắt nặng mấy chục cân đánh trúng. Lồng
ngực nhói lên một chút, sau đó thì cả hai đều ngã lăn ra, sức lực trong
người cũng theo cú đánh đó hư thoát hết ra khỏi cơ thể.
Ba gã đàn ông chỉ trong chốc lát đã đều
nằm la liệt dưới đất, nhưng so ra vẫn là không thê thảm bằng gã đã bị Hạ Chi cho nếm một cú đá mà sau này khi ở trong tù hắn vẫn không thể quên
được. Đám đàn em của Long lúc này chỉ việc tới nhét tất cả bốn tên vào ô tô và đợi công an tới, vì trước đó Thiên Anh cũng đã gọi cho Trung-
người phụ trách chuyên án về Hạ Chi lâu nay tới để áp tải bọn này về
đồn.
Ra đi
-Các chú ra tay nặng quá!- Trung nhìn vào mấy tên vừa bị Hải Long hạ gục chép chép miệng- Hạ Chi không bị sao chứ?
-Ông anh nhìn xem thế này thì có thể làm sao được không?- Hải Long chỉ vào gã bị thương nặng nhất, có lẽ do đau
quá nên đã ngất đi, hai tay vẫn không rời hạ thể.
Trung nhíu mày nhìn, nhưng rồi hiểu ra
vấn đề, anh cũng không biết phải nên cười hay nên khóc. Thiên Anh và Huy Khánh ở phía sau cũng cố nắng nín cười trước tình cảnh này. Sau cùng,
Thiên Anh đằng hắng lấy lại vẻ bình thường rồi nói với Trung:
-Cũng muộn rồi, bọn em cũng đang bận. Có gì bọn em đưa Hạ Chi qua chỗ anh sau được không?
-Được, nhưng đừng quá lâu đấy nhé!- Trung gật đầu.
Sau đó anh bắt tay mọi người rồi cùng đồng đội áp tải đám người bắt cóc Hạ Chi ra về.
Sau khi Trung đi rồi, Thiên Anh mới mở
cửa xe để Hạ Chi ra ngoài. Vừa rồi chứng kiến việc Hải Long cho đàn em
đe dọa đám người bắt cóc mình thế nào, lúc này lại nhìn thấy vẻ thờ ơ
không thèm quan tâm của anh, Hạ Chi cảm thấy sợ hãi. Nếu anh có ý hại cô thì chắc chắn sẽ không cứu cô lần này. Nhưng cái cách anh thể hiện mình lại không khác gì những lời mà Quân đã kể. Rốt cục mọi chuyện là như
thế nào?
Thấy vẻ mặt của cô, Thiên Anh lại nghĩ cô vẫn còn sợ hãi nên hỏi:
-Em còn sợ lắm sao? Đừng lo, bọn họ đều bị bắt đi rồi. Để anh đưa em về.
Hạ Chi còn chưa kịp đáp