
Tác giả: Hân Như
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341591
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1591 lượt.
trí, hình như cô đang cần gặp ai đó ở đây thì phải?
-Anh Quân ở đây sao? Hai người là bạn?
-Bạn? Tôi không có nhiều bạn…- Long nhún vai- Và chưa từng có người bạn nào tên Quân cả… Cô muốn gặp hắn cũng
được thôi, đợi chút đi.
Hải Long cũng không nói gì nữa mà bỏ mặc cô đứng ở đó, anh đi ra khỏi phòng. Một lát sau, khi trở lại thì anh đã thay bộ võ phục bằng bộ đồ thường mặc. Lúc anh quay lại, một người tiến tới nói:
-Anh Long, nó đã tỉnh rồi.
-Ừm, tỉnh là tốt rồi.
Nói xong anh quay sang nhìn cô và nói tiếp:
-Đi nào, đi gặp vị cứu tinh của cô.
Không hiểu sao Hạ Chi rất ghét cách ăn
nói ngang ngược đó của Long, nhưng cũng chỉ biết nín nhịn, cô còn không
ngốc tới mức gây chuyện với một anh chàng như thế. Long dẫn cô đi ra
khỏi căn nhà lớn, đi vòng ra phía sau, tới một dãy nhà cấp bốn ở góc
vườn, đèn điện bên ngoài sáng trưng, có vài bóng người đứng ngay ngoài
cửa. Nhưng những người này nhìn không giống những người vừa luyện võ
cùng Hải Long trong ngôi nhà, họ có vẻ nhiều tuổi hơn, và mặt mũi cũng
bặm trợn hung dữ hơn nhiều.
Thấy Long tới cùng một cô gái, bọn họ
cũng có chút ngạc nhiên, nhưng cũng đã quen với việc phải giả câm giả mù nên họ không hỏi nhiều mà trực tiếp mở cửa để Hải Long và Hạ Chi đi
vào. Bên trong gian phòng này khá bừa bộn và độc một mùi ẩm mốc. Đi qua
gian phòng thứ nhất, Hạ Chi chỉ thấy để những thứ đồ linh tinh, hộp xốp
vất ngổn ngang. Ở ngay giữa cửa thông căn phòng này với phòng bên trong
có hai người đàn ông đang ngồi trên ghế đánh tá lả. Thấy Hải Long vào,
hai người họ đứng dậy chào. Hải Long không bước vào trong ngay mà dừng
lại hỏi:
-Nó thế nào rồi?
-Tỉnh rồi đại ca.
-Anh Năm đâu?
-Đang ngồi ở trong đó đợi anh.
-Ừm, tao hy vọng nó đủ tỉnh táo để nói chuyện với tao. Thằng Năm lần này ra tay dữ quá!
Hải Long nói một câu này khiến cho Hạ
Chi rùng mình. Hình như tình hình của Quân còn tệ hơn cô nghĩ. Nhưng
ngoài việc Quân từng ngăn cản cô tiếp xúc nhiều với Long ra thì cô không nghĩ ra được thêm lý do gì để họ trở thành kẻ thù của nhau. Hoặc trước
đó họ đã từng quen biết và ở hai bờ chiến tuyến rồi cũng không biết
chừng?
Hải Long cũng không nói gì nữa mà trực
tiếp đi thẳng vào trong. Căn phòng bên này rộng rãi hơn và cũng sạch sẽ
hơn. Bên trong có kê một cái bàn gỗ và vài cái ghế cũ. Ngoài ra thì
chẳng còn gì nữa. Trên ghế lúc này có ba người đang ngồi, một chai rượu
màu đen đã khui nắp cùng mấy cái chén để trên bàn. Rượu trong ba cái
chén cũng đã cạn, dường như đang đợi lượt rót tiếp theo.
Ngồi quay lưng ra cửa là một gã đàn ông
có vẻ không cao lớn lắm, nhưng trên người thì đầy những hình xăm trổ gớm ghiếc. Người ngồi ở bên tay trái của hắn là một tên còn khá trẻ, đầu
tóc dựng đứng lên, lại nhuộm màu đỏ ánh tím, thoạt nhìn có chút buồn
cười. Còn người ngồi đối diện với gã đàn ông xăm trổ đầy mình, quay mặt
ra cửa là một người mà Hạ Chi quen- Quân. Quân vẫn mặc nguyên bộ đồ như
hôm gặp cô, nhưng bộ đồ này cho tới hôm nay đã ngả sang một màu khác, có chỗ rách toạc cả ra, có chỗ lại lốm đốm những màu nâu đen. Gương mặt
Quân sưng vù, hai mắt cũng thâm đen, hõm xuống, dường như bấy lâu nay
anh không được ngủ.
Thấy có người đi vào, cả ba người trong
căn phòng đều hướng ra phía cửa. Vẻ mặt Quân khi nhìn thấy Hạ Chi và
Long là kích động nhất. Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, anh ta thậm chí
còn không dám đứng lên hay nói gì cả. Người đàn ông xăm trổ đầy mình
đứng dậy, uể oải vươn vai rồi nói với Long:
-Cuối cùng cũng thoát nợ rồi. Chăm nó
còn hơn chăm ông nội, chẳng đã tay chút nào. Với lại tôi cũng sợ gây ra
rắc rối cho anh với mấy tên công an.
-Tôi thì chả sao, chỉ là Thiên Anh… Mà thôi, ngày mai rút quân về Hà Nội đi…
-Không xử lý cả băng của cha con hắn sao?- Năm Đại Bàng ngạc nhiên hỏi lại.
-Các anh là xã hội đen chứ không phải hiệp sĩ. Chuyện của tôi đừng quản.
-Vậy khỏe, ngày mai tôi đưa anh em về Hà Nội.
Năm Đại Bàng nói xong thì khoát tay ra
hiệu cho tên đàn em tóc đỏ đi ra ngoài cùng mình. Nhưng hắn chưa ra tới
cửa thì đã nghe Long hỏi tiếp:
-Vợ và con anh khỏe chứ.
-Cảm ơn, họ đều khỏe.- Năm Đại Bàng quay đầu lại đáp, không hiểu sao khi nói tới vợ con thì vẻ mặt hung dữ của
hắn lại thay đổi hoàn toàn, dịu dàng hơn rất nhiều.
Long không nói gì thêm với hắn nữa, anh
thản nhiên ngồi xuống ghế mà Năm Đại Bàng vừa ngồi, Hạ Chi cũng ngồi vào ghế bên cạnh, hai mắt thậm chí còn không dám nhìn Quân. Cô cảm thấy
hình như chính mình là nguyên nhân gây ra tai họa này cho Quân vậy.
Một khoảng thời gian im lìm ghê người cứ thế trôi qua. Ba người không ai nói gì, cũng không ai tỏ ý sẽ bắt đầu
trước. Tới khi gã tóc đỏ quay lại và đặt xuống trước mặt Hải Long một tờ giấy. Long cầm tờ giấy lên khẽ liếc qua rồi nói với Hạ Chi:
-Cô rót rượu đi, cho anh bạn này của cô
có thêm chút dũng khí để nói chuyện. Hình như hắn đang hơi run và có
chút không tho