
Tác giả: Hân Như
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341592
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1592 lượt.
ải mái khi thấy tôi.
Hạ Chi cảm thấy phật ý vì cái cách ra
lệnh trịch thượng đó, nhưng cô vẫn làm theo. Ở đây anh ta mới là người
chủ quản, nếu làm trái ý anh ta, có khi bản thân mình cũng gặp chuyện
xui xẻo. Vừa nhìn đã biết đám người vừa rồi chính là đám xã hội đen
trong tay Long mà Quân từng nói đến hôm trước. Đã liên quan tới xã hội
đen thì chắc chắn chẳng phải người tử tế gì, dù có nể mặt Thiên Anh tới
mấy, nhưng nếu cô làm anh ta không vui thì chắc cũng sẽ phải chịu không
ít thiệt thòi.
-Phạm Mạnh Quân, 26 tuổi. Nguyên quán:
Lê Chân, Hải Phòng. Nghề nghiệp: bán cây cảnh.- Trong lúc Hạ Chi rót
rượu thì Hải Long chậm rãi đọc to dòng lý lịch của Quân.
-Bố đẻ Phạm Mạnh Tường, 58 tuổi. Nghề nghiệp: buôn bán tự do. Mẹ Nguyễn Thị Tú, đã mất.
Long đọc đến đây thì ngẩng đầ lên nhìn Quân đang ngồi ở đối diện, hỏi:
-Mày có cần tao đọc tiếp không hay mày tự nôn ra những thứ còn lại?
Quân cau mày vẫn không đáp lại. Một bên
má của anh ta sưng húp lên, bầm tím do bị đánh, tóc cũng bê bết không
biết là máu khô hay bùn đất bình thường. Nhưng đặc biệt đôi mắt Quân lúc này chỉ toàn là uất hận, căm thù mà thôi.
Rồi đột nhiên Quân quay sang nhìn Chi, gằn giọng hỏi:
-Cô đã bán tôi cho hắn?
-Mày đáng để tao ngã giá sao?- Long cười khinh khỉnh, cũng không buồn nhìn nét mặt lúc trắng lúc xanh của Hạ Chi một lần.
Lặng im vài giây, Long lại hướng Hạ Chi nói:
-Đưa cho tôi cái vòng cổ của cô.
-Anh muốn làm gì?- Hạ Chi giật mình hỏi.
-Cho hắn câu trả lời mà hắn muốn thôi.
Hạ Chi không hiểu lắm ý của Long nhưng
vẫn đưa cho anh chiếc vòng đá trên cổ mình. Long cầm lấy rồi tách hai
mặt đá ra, chỉ thấy bông hoa lan bảy sắc vẫn nằm im lìm bên trong, vô
cùng kiêu kì và lộng lẫy, một mùi hương êm dịu theo đó bay ra. Hải Long
không nói không rằng, nhấc bông hoa ra ngoài sau đó cẩn thận dùng tay
tách đám cánh của nó ra, dốc ngược nó xuống bàn. Một thứ bé xíu từ bên
trong rơi ra, tiếp sau đó lại rơi ra một cái thẻ nhớ được bọc bởi một
lớp ni-lông mỏng. Hạ Chi sửng sốt nhìn, hai mắt thiếu điều muốn rơi ra
khỏi tròng nhưng cô cũng không hỏi nhiều vì cô biết bây giờ không phải
lúc để hỏi những chuyện đó.
-Thiết bị nghe lén công nghệ cao.- Long
cầm cái vật bé xíu, nhìn giống như một cái thẻ nhớ nhưng không phải thẻ
nhớ giơ lên rồi nhún vai tiếp- Nó bằng cả một gia tài đấy.
-Còn đây chắc là thứ mà ông già mày đang tìm phải không?- Long nhặt tiếp cái thẻ nhớ giơ lên- Bằng chứng tố cáo
tội danh làm ăn phi pháp của ông già mày, vô cùng đáng giá đấy. Nhưng
tao rất thắc mắc, bằng vào một mình Thanh Lâm thì không thể có được
những tư liệu và cảnh quay rõ nét như trong này được. Có kẻ bên trong đã giúp đỡ anh ta thì phải?
Dù không nhớ gì nhưng chỉ cần nghe Long
nói vài câu là gần như cô đã đoán ra mọi việc, đoán ra Quân là ai, đoán
ra Quân tiếp cận cô để làm gì.
-Anh Long, sao anh không nói với em là
có chiếc thẻ nhớ trong đó? Nếu đưa cho bên công an sớm thì có thể đã sớm có tin tức của anh trai em rồi.- Cô bất bình hỏi.
-Tại sao tôi phải nói cho cô biết?- Long nhướng mày- Tôi chỉ có trách nhiệm phải để mắt tới cô, tránh cho cô
khỏi vài cái phiền phức không đáng có. Ngoài ra thì tôi không có nghĩa
vụ phải báo với cô tất cả những chuyện tôi làm.
-Thì ra vật đó vẫn còn ở đây, nó ở ngay
đây.- Bất chợt ở bên kia, Quân thở dài, ánh mắt không còn vẻ căm phẫn mà dường như có một chút gì đó uất hận khó nói.
Đáp án
-Anh thực sự là ai?- Hạ Chi hồ nghi hỏi lại khi nghe Quân nói như thế.
-Cô không nghe hắn nói sao? Tôi chính là kẻ đã khiến anh em cô rơi vào tình cảnh này. Cũng chính tôi là người đã sắp xếp mọi việc, chỉ là tất cả đều không được như ý.
Hạ Chi liếc nhìn Long một cách hoang
mang, cũng chưa hiểu tại sao Quân lại nói vậy. Hình như bị mất trí nhớ
đồng nghĩa với việc cô đã bị mất đi rất nhiều thứ.
-Nếu cô còn mất trí nhớ, chắc chắn lúc
này cô sẽ không bao giờ nghe tôi giải thích, dù chỉ nửa lời. Tôi chỉ
không muốn trong lòng cô tôi mãi là một kẻ đê tiện và xấu xa như trước
đây cô vẫn nghĩ.- Quân nói tiếp.
-Cho tôi biết, anh tôi ở đâu? Anh tôi
còn sống không? Anh ấy thế nào rồi?- Hạ Chi vội vã hỏi, đó là thông tin
đầu tiên mà cô muốn biết.
-Thanh Lâm chết rồi.
Người lạnh lùng như Hải Long nghe thấy
một câu này cũng hơi cau mày lại. Còn Hạ Chi, nếu không phải đang ngồi
trên ghế, chắc cô đã ngã ra rồi.
Người thân duy nhất, người quan tâm và
yêu thương cô nhất đã không còn thật sao? Cô muốn gào to lên, muốn lao
vào cấu xé người đàn ông bên cạnh, người đã đẩy anh em cô vào thảm cảnh
này, nhưng lúc này mọi sức lực đều tan biến, cô chỉ có thể lặng lẽ ngồi
khóc tại đây. Nước mắt không ngăn được, cứ thế giàn giụa chảy ra.
-Thanh Lâm và tôi cùng nghĩ ra kế hoạch
vạch tội lão. Bản thân tôi cũng rất muốn đi tìm con đường sáng cho mình. Nhưng