Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Tác giả: Angel_Of_Rebelling

Ngày cập nhật: 23:59 15/12/2015

Lượt xem: 1341095

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1095 lượt.

anh hướng dẫn cho nhé.

- Lát học xong, chị em mình cùng chơi, được chứ?

Một vài đứa xụ mặt xuống nhưng rồi lại tươi tỉnh ngay. Niềm vui trẻ thơ. Sao mà nhìn hồn nhiên, mà đáng yêu đến thế? Một ngày có vẻ sẽ rất mệt
nhưng không ít niềm vui cũng bắt đầu. Còn hơi ngỡ ngàng 1 chút nhưng 3
thằng cũng dần hòa vào với lũ trẻ. Mang lại niềm vui cho người khác cũng là mang lại hạnh phúc cho chính mình mà.

Sắp đến giờ ăn trưa, Linh Như xuống bếp phụ giúp các cô còn 3 thằng vẫn
tiếp tục chơi với lũ trẻ. Đến tận trưa, khi bọn trẻ đi ngủ, tụi nó mới
có thời gian nói chuyện riêng.

- Các anh thấy sao? Rất vui đúng ko?

- Uh, nhưng mệt quá. Mà sao em lại thích đến đây?- Khương Duy hỏi.- Ý
anh ko phải nơi đây nhàm chán, anh chỉ muốn biết tại sao em lại nghĩ ra
việc đến đây thôi.

- Ngay từ nhỏ em đã hay đến trại trẻ mồ côi rồi.- Nó mỉm cười nhẹ nhàng- Nhìn chúng đi, có ai nghĩ chúng là những đứa trẻ mồ côi ko?

- Ừ, dường như trong mắt chúng chỉ có niềm vui thôi.

- Đúng vậy. Hàng năm vẫn có những phong trào quyên tiền cho trẻ em mồ
côi, mọi người vẫn bảo hãy biết thông cảm với chúng, nhưng có ai biết
cái mà tụi nó cần nhất không? Đó không phải cái nhìn đầy thương hại hay
tiền của mọi người, cái chúng cần là tình cảm, tình cảm để xóa đi cái
vết thương lòng, sự xấu hổ khi bị bỏ rơi. Hãy thử nghĩ xem, trong 1 đêm
tối mà chỉ còn bơ vơ lại 1 mình mình ở trước cửa trại trẻ mồ côi… hẳn đó sẽ là 1 ngày không bao giờ chúng có thể quên.- Nhìn nó đầy chua xót khi nói những lời này. Nó không nhìn thẳng 3 thằng mà hướng đôi mắt về 1
nơi nào đó… 1 nơi nào đó mà chỉ có thể cảm nhận bằng tâm hồn. Nó nói
tiếp- Em muốn đến đây, muốn dành chút ít tình cảm của mình để góp phần
xoa dịu đi cái mất mát trong lòng chúng. Các anh sau này sẽ là những chủ nhân tương lai của tập đoàn lớn, của các công ti lớn, em muốn các anh
hiểu 1 chút về cuộc sống xung quanh ta thôi mà. Em xin lỗi vì sự bất ngờ này, nhưng cứ sống mãi trong 1 cuộc sống xa hoa sẽ chẳng nhìn thấy cái
vất vả, cực nhọc của những số phận bất hạnh xung quanh. Nhìn chúng, em
hiểu rằng cuộc sống này còn nhiều điều đau đớn hơn mình biết nhiều. Và
có nhìn chúng mới biết mình hạnh phúc thế nào khi lớn lên có ba, có mẹ.- Nó ngừng lại như nuốt 1 cái gì đó vào trong.

Ánh mắt vô định đau xót của nó… suy nghĩ của nó phức tạp lắm… có ai hiểu được không? Một nỗi buồn nào đó của nó… đúng rồi, nó đang cố che giấu
điều gì sau những câu nói ấy? Nỗi buồn của nó như chạy qua cả 3 thằng.
Chưa bao giờ chúng nghĩ đến những cái đó, chưa bao giờ chúng tiếp xúc
với những cảnh sống khác nhau ở cái thế giới rộng lớn này, làm sao mà
nhìn thấy cái khó khăn, vất vả để kiếm được 1 đồng tiền chứ? Cả bọn im
lặng rất lâu mà chẳng có lý do, ngay cả Khương Duy mọi khi lắm mồm là
thế mà giờ cũng chẳng biết nói gì nữa. Cuộc sống này… muôn màu muôn vẻ,
sinh ra với 1 tương lai ấm êm đã định sẵn, sao mà hiểu nổi chứ?

- Ginny Wilson!- Viết Quân lên tiếng đầu tiên.

- Gì? Anh… Nó tròn mắt ngạc nhiên nhìn Viết Quân, lắp bắp…

- À, giờ có lẽ tôi đã hiểu được lý do con bé ấy thành lập quỹ hỗ trợ trẻ em nghèo rồi.



Chương 29



Nó chợt mỉm cười. “Phù, thế mà cứ tưởng hắn nhận ra mình rồi”

- Ừ, đó là 1 lý tưởng sống rất đẹp đúng ko? Sống vì cộng đồng, những
buổi biểu diễn của Ginny và bà nội đều là vì trẻ em nghèo hết.- Mắt nó
tự nhiên sáng lên đầy thích thú. Đây chính là lý do nó và bà nội hàng
năm đều tổ chức những buổi biểu diễn ba lê từ thiện mà. Thế mà cứ tưởng
Viết Quân nhận ra nó.

- Sao nó là 1 cô công chúa của tập đoàn GMR lớn mạnh hàng đầu thế giới mà còn nghĩ được vậy mà mình không nghĩ được nhỉ?

Nó đã định trả lời nhưng chợt nhận ra hiện giờ bọn hắn chưa biết nó là Ginny nên thôi.

Nó chợt mỉm cười. “Phù, thế mà cứ tưởng hắn nhận ra mình rồi”

- Ừ, đó là 1 lý tưởng sống rất đẹp đúng ko? Sống vì cộng đồng, những
buổi biểu diễn của Ginny và bà nội đều là vì trẻ em nghèo hết.- Mắt nó
tự nhiên sáng lên đầy thích thú. Đây chính là lý do nó và bà nội hàng
năm đều tổ chức những buổi biểu diễn ba lê từ thiện mà. Thế mà cứ tưởng
Viết Quân nhận ra nó.

- Sao nó là 1 cô công chúa của tập đoàn GMR lớn mạnh hàng đầu thế giới mà còn nghĩ được vậy mà mình không nghĩ được nhỉ?

Nó đã định trả lời nhưng chợt nhận ra hiện giờ bọn hắn chưa biết nó là Ginny nên thôi.

- À há, nhắc đến em Ginny tao chợt nhớ ra là có 1 thời gian mày sang nhà con bé đấy chơi mà Viết Quân?- Khương Duy nhìn thằng bạn.

- Ừ thì sao?

- Hay là mày với em ý đấy?

- Làm sao? Mày nói thế ai mà hiểu?

- À, ý tao là firstkiss ý mà.- Khương Duy đứa 2 tay lên ra hiệu làm
Khánh Nam phì cười trong khi nó thì tròn mắt ngạc nhiên. “Cái gì? Viết
Quân sang nhà mình á?”

- Không, làm gì có! Mày đứng có nghĩ linh tinh.- Viết Quân quắc mắt lên với thằng bạn.

- Cho… cho… cho em hỏi, Viết Quân sang nhà e… à nhà Ginn