Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Phải Là Cổ Tích

Không Phải Là Cổ Tích

Tác giả: Kawi

Ngày cập nhật: 00:01 16/12/2015

Lượt xem: 1341178

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1178 lượt.

br/>- Đưa ta coi! Mày đi đánh nhau ở đâu mà lại ra nông nổi này hả? – bác Hai đưa tay sờ mặt chú Bảy.

- Anh nói quá! Chỉ là va chạm nhẹ thôi! Không có vấn đề gì đâu. Tại em lười bôi thuốc nên vậy đó.

- Mày cứ liệu hồn đấy! Lớn to đầu rồi chứ không phải nhỏ dại gì nữa đâu! – bác Năm răn đe. Hix. Tính bác Năm có hơi khó chịu nên bây giờ vẫn
chưa rước được nàng nào về dinh cả.

......................................................

- Á! Đau! Mày không nhẹ tay được à??? – chú Bảy rít lên khi tôi chỉ mới dùng tăm bông tẩm thuốc chạm nhẹ vào vết trầy trên mặt.

- Chú là đàn ông con trai mà chịu có tí đau cũng rên à? Mất mặt quá đi!

- Thì tao cũng là con người chứ bộ. Gương mặt điển trai của tao thành ra thế này là thành quả của thằng ca sĩ thần tượng của mày đó! – chú Bảy
vòng tay làu nhàu.

- Hả??? Thế là hôm qua hai người bum nhau thiệt à??? Không phải chứ!!! – tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên.

- Chứ sao nữa! Thằng đó coi ốm o mà cũng mạnh gớm! Hừ!

- Tất nhiên rồi...

Tôi lầm bầm trong miệng chứ không dám nói to. Nếu thế thì kiểu gì chú
Bảy cũng la ỏm lên rằng tôi bỏ người nhà bênh người dưng. Nhưng mà hồi
sáng thấy Phước Nguyên cũng không có gì khác lạ, anh ta vẫn bình thường
mà. Chậc! Lũ con trai khó hiểu quá. Mà vì cái gì mà hai người đó đánh
nhau được nhỉ? Chẳng lẽ là vì tôi thật ư??? Tên tóc vàng thì không nói
làm gì, nhưng còn chú Bảy thì chẳng việc gì phải đánh nhau với người ta. Cho dù Phước Nguyên có là người yêu của tôi thật và tôi thích anh ta
thật thì chú ấy cũng không có quyền làm thế. Càng nghĩ càng bực mình ông chú nóng tính của tôi. Nhưng liệu có còn vì lý do nào khác không nhỉ??? Hix...Thật chẳng hiểu nỗi hai con người này nữa...

..................................................

Tôi đi học cũng được hơn một tuần rồi. Việc học Đại học đúng thật là
khác hoàn toàn so với việc học ở cấp 3. Môn học ít, hoạt động nhiều vô
kể, học theo học chế tín chỉ nên càng lạ lẫm hơn. Dù đã đi học được một
tuần nhưng tôi vẫn còn bị nhầm thời khóa biểu và toàn đi lộn phòng. Hix. Lớp tôi sĩ số 46 mống nhưng nói thật là có đụng mặt nhau thì tôi vẫn
không biết đó là bạn cùng lớp với mình. Lý do là vì mang tiếng là có lớp riêng nhưng cả tuần học chung với nhau chỉ 4 tiết thì làm sao mà thân
quen cho được.

- Mít! Dạo này mày với ông chú tao sao rồi? – tôi hất vai nhỏ bạn hỏi han.

- Nguyễn y vân mày ạ! Haizzz

- Sao hôm bữa tao thấy ổng tình thương mến thương với mày lắm mà! Không có chút tiến triển gì sao?

- Tiến triển gì chứ! Ông là con trai mà mưa nắng thất thường hơn cả tao
nữa. Tự nhiên điện thoại hẹn tao đi chơi, thế mà khi tao đến nơi, đứng
đợi dài cả cổ ra thì ổng gọi điện bảo là tự dưng chán, không muốn đi
nữa. Hỏi mày thế có tức không cơ chứ! – con nhỏ kể lể với thái độ bức
xúc.

- Uh! Chú tao nổi tiếng sát gái từ thời cấp 3 rồi mà! Mày muốn làm bạn
gái ổng lâu dài thì cố gắng mà chịu đựng đi. Độ chảnh của ổng đo không
nỗi đâu!

Đang ríu rít tíu tít với nhỏ Mít về câu chuyện tình yêu muôn thuở của nó thì sự ồn ào bất bình thường từ phía ngoài sân làm tôi dừng lại, quay
đầu nhìn ra...

- Anh....Ry....o!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Trong khi tôi chưa kịp nhìn thấy cái gì cả thì nhỏ Mít đã đứng bật dậy
ré lên cái tên Ryo một cách cuồng nhiệt và không kém phần...điên loạn. Ở tên tóc vàng có điểm gì mà khiến cho sinh viên nữ trường tôi cứ mỗi khi nhìn thấy anh ta là phải chuyển thành những con đười ươi sống như vậy
nhỉ??? Thật là hết biết luôn!

Bon chen trong đám người đông nghịt, dù không muốn đi tẹo nào nhưng nhỏ
Mít cứ cầm chặt tay tôi lôi đi gặp mặt thần tượng của nó. “Cái mặt anh
ta thì cần gì phải đi ngắm cơ chứ! Ngày nào mình cũng gặp đến chai cả
mặt rồi mà” – tôi tự nhủ như thế nhưng vẫn cắn răng bon chen cùng nhỏ
bạn.

Đang loay hoay để ngóc đầu lên nhìn ra phía ngoài thì đột nhiên ai đó
trong đám đông đẩy mạnh khiến mọi người chao đảo và tôi chính thức là kẻ bị dính chưởng. Dù đã rất cố gắng bám trụ nhưng vì số lượng người tập
trung quá đông, diện tích lại hẹp nên tôi bị đẩy mạnh ra tận phía ngoài
và đáp đất trong tư thế đúng chất Yoga (tức là ngồi trên hai chân chéo
nhau). Khỏi cần phải nói thì mọi người cũng hình dung ra độ te tua lúc
đó của tôi đến level nào rồi. Mặt mày đỏ lừ, áo quần xiên xẹo, tóc tai
thì rối tung cả lên. Đen hơn nữa là Phước Nguyên đang từ từ tiến lại
phía tôi. Ôi không!!!

Tên tóc vàng cứ thế vô tư bước từng bước đầy tự tin (tôi thấy thế) về
phía tôi. Chỉ khi mũi bàn chân anh ta cách tôi 30cm thì mới chịu dừng
lại. Tôi xấu hổ không gì bằng, cúi gầm mặt xuống, miệng lầm bầm những
thứ tiếng gì mà chính tôi cũng không hiểu nữa.

- Em trai không sao chứ?

Đó là câu hỏi phát ra từ miệng Phước Nguyên! Kèm theo đó là bàn tay đưa ra như muốn đỡ tôi dậy.

“Này! Em trai gì chứ! Anh điên hả???”

Nhưng chẳng có tín hiệu trả lời. Nhìn lên thì ánh mắt anh ta v


XtGem Forum catalog