Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Phải Là Cổ Tích

Không Phải Là Cổ Tích

Tác giả: Kawi

Ngày cập nhật: 00:01 16/12/2015

Lượt xem: 1341179

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1179 lượt.

tôi vì tôi băng cái đầu anh hơi bị đẹp đấy ! – tôi đắc
chí cười khì khì sau khi hoàn thành xong công tác chăm sóc vết thương.

- Em lên lầu đây !

Tên tóc vàng không thèm để ý đến lời nói của tôi rồi lạnh lùng đứng dậy
bỏ lên phòng. Một kẻ vô phép tắt ! Mất công Thục Nguyên này đã băng bó
cho hắn. Bực mình ! Bức xúc ! Ack !!!!

- Cô chưa bị nó xử là may mắn lắm rồi đấy ! Từ trước đến nay chưa có nhỏ nào dám túm tóc nó và đánh nó như cô đâu ! Thật là... – gã thanh niên
nhìn tôi nói nhạt rồi đứng dậy bỏ đi.

Xử tôi à ??? Đâu có dễ ! Người hắn ta như cọng cỏ, tôi thổi là bay.
Nhưng đột nhiên tôi chột dạ khi nhớ lại hồi bữa ở siêu thị, tôi mạnh như thế nhưng cũng phải chịu thua trước sự khống chế của hắn. Hix, nói cách nào đi chăng nữa thì con trai vẫn mạnh hơn con gái cho dù tên tóc vàng
có ốm tong ốm teo như cây sậy. Buồn ghê !!!

..........................................................

Chúng tôi – tức là tôi, tên tóc vàng, nhóc Nghi và gã thanh niên đang
ngồi trên bàn ăn. Bữa trưa được dọn ra lúc...1h chiều. Tất cả là do hai
anh em họ quậy phá quá nên làm mất thời gian của tôi. Mà tính tôi khi đã bực mình thì nấu ăn không được ngon...

- Ôi da ! Chị đi mua ở nhà hàng nào thế ??? Ngon đấy ! – con bé vừa cắm
cúi ăn vừa nói, chắc tại nó quậy quá nên đói, thấy cái gì ăn được cũng
kêu ngon.

- Cô mua hồi nào thế ??? Tôi ở đây từ sáng đến giờ có thấy cô rời khỏi nhà đâu ??? – gã thanh niên cũng ra vẻ thắc mắc.

- Tôi có điên đâu mà đi mua ngoài . Tôi nấu cả đó ! Muốn ăn thì ăn, không ăn thì nhịn ! Đừng có nhiều lời ! – tôi bực mình.

- Hở ???

Xem kìa ! Họ đang nhìn tôi bằng một sự nghi ngờ tuyệt đối. Mấy kẻ này bị sao vậy nhỉ ??? Nấu ăn có khó khăn gì đâu mà làm như kì tích không
bằng. Vô lý ! Hết sức vô lý ! Tức quá tôi chạy vào bếp vác nguyên cái
thùng rác ra.

- Này ! Cô làm gì vậy hả ??? – lão Tú kinh hãi nhìn tôi.

- Nhìn đi ! Trong này là rác của đống nguyên liệu mà tôi làm ra bữa trưa này đó ! Thích thì đối chiếu. Bực cả mình !

Và họ lại nhìn tôi. Okie ! Không tin chứ gì ??? Không tin thì khỏi ăn!

- Á! Cô đang làm trò gì thế??? – họ hốt hoảng khi thấy tôi bê lần lượt những dĩa thức ăn trên bàn vào bếp.

- Tôi nói tôi nấu mấy người không tin. Nếu sợ tôi mua ngoài mất vệ sinh thì đừng ăn là tốt nhất!!!

- Không được làm thế!

- Vậy bây giờ ăn hay hỏi?

- Ăn…

Họ ngay lập tức cúi đầu xuống ăn mệt nghỉ. Tôi đã bảo là tôi không dễ bị bắt nạt rồi mà. Phải cho mấy người một bài học để biết thế nào là bản
lĩnh của Thục Nguyên siêu nhân!

………………………………….

Kết thúc bữa trưa, sau khi dọn dẹp xong tôi chạy ra ghế sô fa rồi thả
mình lên đó. Thực sự là rất mệt! Tôi cảm giác như mình vừa bị đi lao
động khổ sai. Tay chân mỏi ra rời, tinh thần lại không được thoải mái.
Mong ngày hôm nay nhanh chóng trôi qua…

Đang ngủ ngon, đột nhiên tôi có cảm giác nhột nhột. Hé mắt nhìn thì thấy nhóc Nghi đang ngồi cười sằng sặc trước mặt mình!



Chương 6



- Làm gì thế nhóc??? – tôi giật mình ngồi phắt dậy, gì chứ con nhỏ này “nguy hiểm” lắm, không được chủ quan với nó.

- Hi hi! Không có gì! Em ngắm chị ngủ thôi ạ! Chị ngủ nhìn xinh lắm í! – và con nhỏ lại cười khúc khích.

- Thiệt a??? – tôi híp mắt sung sướng, người ta bảo con nít thường không bao giờ nói dối.

- Vâng! – nó càng cười to hơn rồi đứng dậy chạy lên lầu, vừa chạy vừa cười.

Tôi nhìn theo mà lòng thấy mát như vừa được …uống nước đá! Trong vô vàn
những điểm khiến tôi ghét nó cũng có điểm làm tôi mến nhóc em này (
người ta nói con gái yêu bằng tai quả không sai!)

Đang hí hửng với lời khen có cánh của Phước Nghi, đột nhiên tôi khựng
lại khi con nhỏ đứng trên cầu thang ngoái đầu nhìn xuống và nói lớn:

- Chị ơi! Em có để sẵn gương cho chị soi luôn đó! Trên bàn í! Hihi

Và tôi linh cảm mình đang gặp vấn đề…

Để xem…Tôi cầm chiếc gương hình tròn trên bàn lên, đặt trước mặt mình rồi nhìn vào…

1 giây…

2 giây…

3 giây…

Không thể tin được…

Á…………..

Cùng thời điểm đó:

- Pi! Em lấy hộp trang điểm của anh đi đâu rồi??? – tiếng tên tóc vàng oang oang.

Gì thế này chứ??? Khuôn mặt tôi hầu như biến dạng dưới lớp trang điểm
quái dị do con nhỏ quỷ sứ ấy gây ra. Ôi không!!! Nhìn tôi bây giờ thì
ngay cả chú hề còn có thể tự hào là…đẹp hơn tôi! Con nhóc đó dám kẻ mắt
Thục Nguyên này xếch ngược lên, môi trét một lớp son dày cộm, hai bên má thì giống như hai trái cà chua chín, nó còn “tốt bụng” tặng tôi một hàm ria chia chỉa trên miệng. Á!!! Sao tôi có thể ngủ say đến mức để con
nhóc hành hạ dung nhan của mình một cách tồi tệ như thế này chứ??? Điên
mất thôi! Điên mất thôi!!!

- Hi hi! Chị thấy em trang điểm đẹp hông??? Quá đẹp là đằng khác! Haha!!!

- Không thể chịu đựng được nữa!!! Con nhỏ quậy phá


XtGem Forum catalog