
Tác giả: butchivacucgom
Ngày cập nhật: 00:02 16/12/2015
Lượt xem: 1341165
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1165 lượt.
/>
- Sáng mai sẽ đi dọn vệ sinh dưới cầu Trần Phú, đi nha?- An cười hiền, nhe cái răng khểnh duyên chết đi được( ôi lại mê trai rồi, hehe)
- Dạ sáng thì được- nói rồi nó quay sang Tôm- mai đi nữa không?
- Đi chớ- Tôm nháy mắt.
- Ok, vậy mai gặp em nha- An vẫy tay chào nó.
- Ok, bye
Lý lịch trích chéo: Tên đầy đủ: Nguyễn Trường An( tui thích họ Nguyễn, họ tui mà lị, keke), ngày sinh( chọn ngày đẹp đẹp xí coi nào):14/2/19XX. Tuổi: 18, hiện là cựu học sinh lớp 12C5( lớp chọn đấy nhá) trường PTTH Lý Tự Trọng. Bạn này học hơi bị đỉnh nên chuẩn bị vào đại học Quốc Gia.
Trên đường đi về, có bao nhiêu điều nó muốn hỏi Tôm
" người hồi sáng là ai?, sao phải đi vội vã thế?, nó thấy cô ấy quen quen, hình như là...Nhi?!"
Tôm cũng đang mãi suy nghĩ
" Nhi sao lại đi cùng hắn ta chứ, thằng khỉ đó là ai?"
- Mai gặp nhá- nó bước lại chào Tôm
- ừ, mai gặp- Tôm cũng dắt xe về nhà.
Nhìn theo dáng Tôm, nó ngập ngừng muốn hỏi cho rõ, nhưng có cài gì đó khiến nó ngần ngại quay lưng đi vào nhà.
Sáng hôm sau, Tôm chở nó đến khu tập trung, nhận khu vực dọn dẹp, tụi nó bắt đầu bắt tay vào.
- trời ơi, sao rác nhiều thế này?- 1 bạn trong đội lên tiếng
- nhiều quá không biết có làm hết không nữa- Chị Châu đội phó nói
- rác này chắc là trên đầu nguồn chảy về sau cơn mưa mấy bữa trước- An nói
- mỗi người làm 1 ít sẽ nhanh thôi mà- nó động viên
Con gái quét rác còn con trai thì đẩy xe đi thu gom.
Sau 4h lao động, khu đất sạch sẽ hẳn ra, nó mệt ngồi xuống gốc cây nghỉ ngơi cùng mọi người.
- nè, uống đi Minh- An chìa lon Coca cho nó
- cảm ơn anh- Nó nhận
- mập rồi uống chi nước có ga- Tôm nhìn có cười đểu.
- kệ tui, đỡ hơn người không biết lo cho bạn bè- nó móc lại
- ...........
" bà này đúng là thấy trai sáng mắt, chả thương mình sáng sớm ì à ì ạch đạp xe chở theo 55kg thịt lên dốc cầu Trần Phú, mà sao cứ cười mãi với cái thằng đó thế nhỉ?!"-Tôm thầm nghĩ.
Lúc ra về
- Minh ơi, chờ anh với-An chạy theo gọi nó
- Có gì không anh?- nó cười
- À, anh tính đi cùng 2 em 1 đoạn- An gãi đầu( chắc có chí đấy???)
- Hì, vậy cũng được
Trên đường về nó và An cứ tíu tít
- Heo, qua cho ổng chở đi- Tôm nói giọng như hờn mát
- Ơ, ông bị sao dzị?!- nó ngạc nhiên
- Nhanh- Tôm giục
- Thôi qua anh chở- An cười.
- ứ thèm đi xe ông- Nó lườm- mới xíu đã nhăn nhăn
Tôm không nói gì, quay xe chạy mất hút.
- hình như bạn ấy thích Minh thì phải- An
- làm gì có anh, em với nó là mặt trăng với mặt trời
- thế hả, vậy mà anh tưởng....
- tưởng gì anh?
- À, không!
*****
- nhà em nè- nó chỉ tay vào
- mai em rảnh không?
- Giấc nào anh?
- Buổi tối, anh mời em uống sinh tố
- ( cười) - Anh... rủ mấy bạn trong đội rồi
- Vậy anh sang chở em nha, em không biết đường
- ừ, mai 7h tối anh sang nha
- dạ, chào anh
*****
- chầu sinh tố hôm nay bay mùi nhang ghê đó bọn mày ha- Chị Châu nháy mắt với mọi người
- ừ đúng đúng- mọi người cười đáp lại
- bay mùi nhang là sao- nó thắc mắc( thông cảm em ấy ở bển về)
- con bé này, nói chuyện cứ i như người ngoài hành tinh, bay mùi nhang là của chùa đó
- của chùa là sao
- ( chớp chớp mắt), tội nghiệp- Châu tặc lưỡi- em nó chưa được khai sáng
- Là em không phải trả tiền
- À- nó à 1 cái thiệt to làm ai cũng cười rần rần, duy chỉ có 1 ánh mắt nhìn nó chăm chú.
Lúc về, nó nói liên miên như sáo, còn 1 người chỉ im lặng nghe.
- anh An sao im re vậy?
- anh thấy em nói chuyện vui quá nên anh nghe thôi
- em nói nhiều quá hả- nó xị mặt
- không có đâu, em nói chuyện rất vui
- vậy sao anh im lặng thế?- nó hỏi khi bước xuống xe
- chỉ vì...anh...đang nghĩ...có nên nói với em không thôi...anh...
- anh làm gì mà như gà mắc tóc thế- nó cười
- à ừ anh....
- Không nói em đi vào nhà á- nó toan quay đi
- Từ đã- An nắm tay nó kéo lại- anh muốn nói là anh thích em, làm bạn gái anh nhé?- An thu mình lấy hết can đảm bộc bạch với nó.
Chết lặng trong 5', nó mỉm cười
- em cảm ơn anh đã giành tình cảm cho em, nhưng có lẽ em chỉ nhận tấm lòng của anh, còn đề nghị làm bạn gái em xin lỗi, em không thể- nó nói 1 mạch
- à ừ, anh xin lỗi, anh về nhé, chào em
- chào anh
Nó nhìn theo dáng người của An, cảm giác của An lúc này nó hiểu hơn ai hết vì nó cũng từng trải qua cái cảm giác đó, nó đau nhói nơi con tim vì vừa chợt hiện về hình ảnh cũ.
Về phần Đầu Tôm, sau lúc bỏ Heo lại vừa đạp xe vừa mắng
- con nhỏ Heo đó, thấy tr