
Tác giả: Alex
Ngày cập nhật: 00:01 16/12/2015
Lượt xem: 134877
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/877 lượt.
đẹp mới quen ngày hôm qua.
Hai người cứ thế mà trò chuyện, từ chuyện này sang truyện khác, chưa bao giờ nó nói nhiều như hôm nay.
Sai người hầu lấy cái hợp màu trắng trong phòng ra, trong hợp ra một vật màu vàng kim hình ngôi sao có hai cái cánh hai bên.
-Tặng cậu nè!.
-Hả?.
-Tặng mình?.
-Ừ!, sao cậu ko thích hả?. Nó ngơ ngác nhìn Hong, vs nó cái miếng màu vàng kim này ko có giá trị gì nhưng ngay cả Hong cũng ko thích luôn sao.
-Ơ, ko...ko phải!, nó rất đẹp, cảm ơn nha.
Thấy nó vậy thì Hong vội vàng lấp bấp trả lời, nhận ngay món quà.
-Ùm!, vậy thì tốt rồi!, hihi...!.
Một nụ cười tự nhiên hé nỡ trên môi nó làm Hong ko thể ko ngơ ngác nhìn.
-Cậu thiệt là!. Hong nói mà hai má cứ ửng ửng hồng.
-Sao vậy?. Nó khó hiểu hỏi lại.
-Cậu định hớp hồn người ta hả?!.
-Cậu nó sao?. Tiếp tục vẻ khó hiểu hỏi Hong.
-Thì mấy cái biểu hiện của cậu dễ thương vô cùng luôn.....n!. Béo má nó Hong kéo dài hết sức chữ cuối cùng mà cười.
-Ơ?, 7 giờ rồi!, cậu ở lại chơi mình đi đây chút. Nó nhìn chiếc đồng hồ trên tay thì nhớ tới nó còn việc phải làm.
-Chị!!!!.
Tiếng la của Nguyệt làm Hong và nó giật mình quay qua nhìn.
-Nguyệt!, em dậy sớm vậy!. Nhìn Nguyệt một cách khó hiểu nói, cô Nguyệt nhà ta có bao giờ dậy sớm vậy đâu
-Chào chị/chào chị. Tiếng Danh vs Bin vang lên giải thoát cho Nguyệt khỏi trả lời.
-Em cậu hả?. Hong thắc mắc nhìn
-Ừ hai đứa này là em họ còn Bin là em nuôi! . Nó vừa nói vừa chỉ cho Hong hiểu.
-Ờ!. -Cậu nói cậu có việc mà!, đi đi mình ở lại chơi với em cậu cho.
-Ừ!.
Nhanh chóng leo lên xe đạp chạy ra cánh đồng bông trắng. Từ xa bóng của một chàng trài đang ngồi ở góc cây đại thụ chờ đợi một người nào đó phải bật ngay dậy ko đợi nó đến nơi.
Chạy đến chỗ nó vs tốc độ nhanh nhất có thể.
-Tara!, cứ tưởng cậu ko đến!.
---------------------------------
Sau khi lấy hình về từ chỗ của Woo rồi cùng Hong chơi vs tụi nhỏ, Hin cũng cùng tham gia mặt dù sức khỏe còn yếu.
Tiển Hong ra về vs vẻ mặt nối tiếc của bọn nhỏ, Hong cũng giống nó, rất thích trẻ con, mà bọn trẻ này cũng thích cô nên hai bên rất hợp nhau.
Đưa Hong ra xe nó có ý mời Hong ngủ lại nhưng nhớ ra là ngày mai Hong con đi học, ngày chủ nhật kết thúc cũng là ngày đi học bắt đầu thì cái ý nghĩ ấy nhanh chóng tan biến khi chưa nói ra.
Định về nhưng Hong nhớ đến một chuyện chưa hỏi. -Tara này, có phải cậu nói cậu chưa bao giờ đi học phải ko?!.
-Phải!, có việc gì sao?.
-Ùm!, mình định hỏi cậu có muốn đi học chung vs mình ko?.
Nhận ra được ý nghĩ của câu nói đó nhưng nó vẫn giả vờ là ko biết để tạo cho Hong một bất ngờ. -Ko!, mình ko thích đi học!.
-Híc bùn quá!, cậu ko đi học vậy thì tụi mình ko được gặp thường xuyện rồi!. Chán nản, biết cậu trả lời rồi mà vẫn hỏi.
-Đừng có bùn!, thôi cậu về đi kẻo trễ. Nó nói vs ánh mắt thật dịu dàng hiền từ, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt này thì ai mà tức giận cũng phải dừng lập tức, và Hong cũng vậy, nhanh chóng xóa đi nỗi bùn ko còn vướn một chút gì.
-Cảm ơn cậu về món quà!. Hong cười tươi nói, hai hàm răng nhe ra rất buồn cười.
Bật cười khi thấy biểu hiện đó của Hong, lần đầu tiên nó cười thanh tiếng, nhìn vẻ mặt của nó cười thật là đẹp, Hong tin rằng nụ cười của nó đủ để cướp đi hàng ngàn trái tim của mọi vật, từ những vật thể ko động đến những con người, hay vampire nào đó.
-Được rồi!, ko có gì đâu!, bye!
...
Cùng vào thời điểm đó, thân ảnh người con trai đang ngồi trên lang càng của căn biệt thự được coi là lớn hiện lên dưới ánh trăng tròn.
Đôi mắt suy tư vô định nhìn về phía xa xâm của anh khiến cho mọi vật dường như biến mất, chỉ còn anh vs một cái suy nghĩ nào đó trong đầu.
-Kì lạ, sao chị lại ko biết anh Woo chứ?, chị là em họ của anh Hoo thì tính ra cũng phải biết anh Woo!, sao hai người nói là chỉ mới gặp hôm qua!.
Tea Hin hiện giờ ko thể hiểu chuyện gì đang xẩy ra, tại sao nó và Woo lại chỉ mới biết nhau từ hôm qua, mà trong khi quan hệ của họ là họ hàng chứ?.
-Hay là sống xa nên ko biết????, híc khó nghĩ quá, phải làm rõ mới được.
Vò đầu bước tóc cũng ko thể nghĩ ra chỉ cỏn cách là tiễm hiểu xem thôi.
.....
Lại một buổi sáng bắt đầu, những tia nắng tinh mơ cũng lần lượt đi tìm chủ, nắng cứ tưởng rằng cô chủ của nó ko còn chìm trong giất ngủ để đợi nó tới gọi nên điểm đầu tìm đến là góc phải của căn phòng rồi sau đó mới mò đến góc trái, nhưng thật kì lạ cô chủ nhỏ ấy hôm nay lại chưa thức, vẫn còn nằm trên giường, vui mừng nắng tìm đến nâng niu khuôn mặt xinh đẹp ấy, nhẹ nhàn vuốt lấy làn da trắng nỏn rồi tiếp tục ôm sát vào từng đường cong của cơ thể ấy.
Hiểu được nắng đang gọ