
Một Con Vịt Xấu Xí Trong Đàn Thiên Nga
Tác giả: kakatiti88
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341130
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1130 lượt.
Ok
Vậy là Du Du đã có thêm một người bạn mới, mặc dù với tính cách kì dị, và
hơi “lưỡng tính” một chút, nhưng anh chàng này có vẻ rất chân thật, và
gần gũi, chứ không hề lạnh lùng và kênh kiệu như một số người trong lớp, và điều thú vị là anh ta lại thích Đại Bảo nữa cơ chứ
TIẾP TỤC NHỮNG MÂU THUẪN
Công việc ở INNO cũng không bận bịu mấy, thời gian còn lại nó dành để học
bài. Nhất Kim Toyo có một chất lượng giáo dục rất tốt, các bài giảng vô
cùng dễ hiểu và bài bản. Nó thầm cảm ơn bà chủ đã cho nó có cơ hội học
hành ở một nơi như vậy. Tạm thời đến thời gian này, vụ “Tìm kiếm nhân
vật thứ 6 của Itê xem chừng đã dịu xuống”. Cũng may 2 anh em Thiên Tư và Thiên Tứ thường hay ra ngoài tụ tập bạn bè chứ không kéo về nhà, nếu
không, mọi người sẽ bắt gặp nó trong bộ dạng đồng phục người giúp việc,
lúc đó thì sẽ không biết tính sao. Nó cũng dần thân thiết với chị Uyển
Thanh hơn, chị là người rất rụt rè. Khi mới vào làm việc ở đây, chị cũng có tâm trạng như nó, bắt gặp những ánh mắt lạnh lùng đã làm chị trở nên ít nói hơn. Những buổi ăn trưa ở phòng nhân viên dường như đã rôm rả
hơn, bởi nó luôn kéo mọi người vào một chủ đề nào đó. Mọi người rất vui
khi được hỏi tới, vì dường như họ chưa từng được nói nhiều đến như vậy
trước kia ở INNO Gia.
Mọi việc có vẻ đều chuyển biến tốt, riêng nó và Thiên Tư vẫn đối đầu nhau
như nước với lửa. Chạm mặt nhau trong nhà, nó và Thiên Tư “trao” cho
nhau những cái nhìn sắc như dao. Ngược lại, nó vô cùng yêu quý Thiên Tứ
bởi những ánh mắt dành cho nó, tuy vẫn lạnh lùng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những nụ cười mà nó chưa bao giờ thấy xuất hiện ở trường.Du Du đem hộp cơm của mình và 2 cậu chủ ra rửa, và nó phát hiện hộp cơm
Thiên Tư lúc nào cũng còn nguyên. Nó vô cùng bực tức khi phải đổ những
đồ ăn đó đi, thật là phí phạm quá chừng, nó nhận ra vì cái khăn vàng bao bên ngoài dành cho cậu ta. Nó không thể bảo bà Khaly đừng chuẩn bị cơm
cho cậu ta nữa, vì nếu không phải cậu chủ yêu cầu thì nhân viên trong
nhà không được thay đổi, chỉ còn cách là nói chuyện trực tiếp, làm cho
cậu ta phải quý trọng đồ ăn mới được.
Hôm nay giờ ăn trưa, Du Du sẽ tìm Thiên Tư nói chuyện và bắt cậu ta ăn hộp
cơm mà bà Khaly chuẩn bị. Cái vẻ coi thường sự quan tâm của người khác
làm nó không chịu nổi. Nếu không ăn thì cậu ta nói một tiếng để khỏi
chuẩn bị, đằng này lại để cho ngày nào Du Du cũng thấy đồ ăn phải đổ đi, thật là uổng gì đâu. Du Du hẹn Thiên Tư ra một góc mà mọi người ít khi
đi lại, một phần là tránh những fan hâm mộ của cậu ta, một phần để không bị lộ nó là người làm của INNO.
- Này, cậu thật là quá đáng, tại sao ngày nào cậu cũng bỏ bữa trưa vậy,
không cần biết cậu ăn ở đâu, nhưng nếu không ăn nữa thì cậu cũng phải
báo nhà bếp một tiếng để khỏi chuẩn bị?
- “Cô hẹn tôi ra đây chỉ có vậy thôi à!”. Vừa đút tay vào túi quần, Thiên Tư vừa quay lưng bước đi, không định nói chuyện tiếp. Nhưng đã bị Du Du chặn tay lại.
- Cậu không được đi khi người khác chưa nói chuyện xong, ngay cả điều lịch sự tối thiểu mà một cậu ấm INNO cũng không biết sao?
- “Cô muốn gì đây?” Thiên Tư bắt đầu nổi nóng, trợn mắt lên đe dọa, quay
hẳn người về đối diện với Du Du. Điều đó làm cho nó hơi run sợ, nhưng nó vẫn ngẩng cao đầu đối mặt với tên này. Du Du chìa hộp cơm màu vàng của
Thiên Tư ra.
- Từ hôm nay cậu hãy ăn phần ăn của mình đi, cậu phải biết quý trọng
những gì mà cậu đang có chứ, cậu có biết nhiều nơi vẫn còn đang bị nạn
đói, nhiều nơi không có gạo mà ăn, nhiều nơi không có thức ăn ngon như
hằng ngày của cậu không?
- “Cô là gì mà ra lệnh cho tôi?” Thiên Tư hất tay đẩy hộp cơm ra, rồi
giật lấy hộp cơm kia của Du Du, hộp cơm có cái khăn màu hồng. “Tôi thấy
hình như cô có vẻ thích mấy vụ đem cơm này lắm thì phải, ngày nào cũng
chuẩn bị hăng hái lắm. Mà phải rồi, toàn đồ ăn thượng hạng cô được ăn ké ở nhà tôi không mà, không thích sao cho được.
Du Du thấy trong mình dường như có một sự căm phẫn vô cùng, nó bị sỉ nhục
mà không nói được lời nào, nỗi tức giận như đang chực chờ ở cổ họng.
Không muốn nói chuyện với một tên không tôn trọng với người khác như cậu ta nữa, nó giành lại hộp cơm và định bỏ đi, nhưng Thiên Tư giữ chặt
lại.
- Cô đang tức giận vì tôi nói đúng rồi phải không? Nếu thích đồ ăn ngon
và đắt tiền của nhà tôi như vậy thì cô ăn luôn phần của tôi đi!
Du Du như chết lặng trước những lời nói độc địa này. Nó không muốn thanh
minh gì, vì lúc này nếu mở miệng nó sẽ khóc òa lên vì oan ức mất. Nó
giật mạnh hộp cơm khỏi tay cậu ta. Cuộc giằng co vô tình để hộp cơm của
Du Du văng mạnh xuống đất, miếng vải bị bung, và nắp hộp cũng bị bật ra, cơm rơi tung tóe dưới đất. Cả 2 ngỡ ngàng trong tình huống vừa rồi. Du
Du nhìn theo hộp cơm của mình mà lòng quặn đau, nó không nói lời nào,
nước mắt đã bắt đầu túa ra, túa ra vì đau khổ, khóc vì oan ức, khóc vì
căm thù một tên độc ác. Du Du cúi xuống thu dọn, phủi phủi cái khăn,
nhặt những hạt cơm bẩn vào hộp, tiế