Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Rất Muốn

Rất Muốn

Tác giả: Vô Danh

Ngày cập nhật: 23:59 15/12/2015

Lượt xem: 1341808

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1808 lượt.

vẫn
là không cam tâm. Em biết tôi hận em, cũng biết tôi yêu em, nên em cố
tình làm thế để trả thù tôi phải không?

Kim Ngân nhìn Vĩnh Khanh rồi nhếch môi cười giễu:

- Anh yêu tôi? Anh đùa à? Tôi vì muốn chạy khỏi anh nên mới đồng ý
cưới Đức Trung. Không ngờ anh lại đổi ý, mà, tôi cũng biết thế. Sao tôi
có thể thoát được anh cơ chứ?

Vĩnh Khanh trầm mặc nhìn Kim Ngân rất lâu. Anh không hiểu tại sao cô
vẫn cố chấp như vậy, ngay cả khi anh đã buông tất cả thù hận xuống để
yêu cô, tại sao cô vẫn cứ cố chấp như vậy?

Anh đã nghĩ mình sẽ đi, sẽ tìm một nơi nào đó để chạy trốn. Nhưng cứ
nghĩ đến cô, anh lại không thể khiến bước chân mình rời đi được. Là vì
yêu cô, hay là vì hận cô đây?

Ngay lúc anh sắp bước qua dải phân cách thì Đức Trung gọi điện tới.
Cậu ấy bảo không muốn lấy cô nữa, vì trái tim cô chỉ dành cho anh. Cậu
ấy nói cậu muốn phát triển sự nghiệp của mình, nhưng không muốn công
khai hủy hôn lễ nên muốn anh giúp.

Từ “giúp” nghe thấy nặng nề, nhưng nó lại mang một ẩn ý mà ai cũng
biết đó. Vĩnh Khanh không hiểu sao mình nhận lời, anh chỉ nhớ, lúc đó
anh đã tự đánh lừa bản thân rằng: “Mày chỉ là không muốn cô ấy phải đau
khổ vì bị người ta bỏ rơi. Mày cũng chỉ là thương hại cô ấy thôi. Xong
việc, rồi mày sẽ đi.”

Nhưng cuối cùng, anh có đi không? Ngay lúc này, anh có đi không?

- Em muốn gì? – Bất giác, Vĩnh Khanh hỏi cô vẻ dò xét. Chỉ cần cô nói muốn anh rời xa cô, anh nhất định sẽ làm thế. Để cô không phải ngày
ngày trốn tránh anh nữa.

Kim Ngân không trả lời, cô quay mặt đi nhìn ra nơi khác. Người đàn
ông trước mặt cô đã khiến cô đau khổ suốt mười năm qua, là người mà trên con đường đời của cô, anh luôn hiện hữu. Với anh, cô có thể không là
tất cả, nhưng với cô, anh còn quan trọng hơn cả hơi thở. Anh khiến cô sợ hãi, khiến cô hận thù, khiến cô thương yêu…Cuộc đời của cô, của tất cả
chẳng phải vẫn luôn có những dư vị đó hay sao?

Kim Ngân thở dài rồi đáp:

- Tôi muốn một cuộc sống bình yên.

Vĩnh Khanh nhìn cô, nói rất chắc chắn:

- Được, anh sẽ cho em một cuộc sống bình yên.

- Tôi sẽ hy vọng.

- Hãy cứ hy vọng.

Vĩnh Khanh nhìn Kim Ngân bằng một ánh mắt kiên định, như là một lời
hứa trọn đời trọn kiếp. Anh không thể cho cô một lời nói chắc chắn,
nhưng anh sẽ làm hết tất cả những gì có thể để cô được hạnh phúc. Anh
không phải một người đàn ông tốt, nhưng ít nhất với cô, anh đã biết thứ
tha và khoan dung. Anh không phải một người biết yêu cuồng nhiệt, nhưng
ít nhất với cô, mười năm qua tình cảm chưa hề thay đổi. Anh không phải
một người không kiên định, nhưng với cô, anh sẽ thay đổi một lần, buông
hết thù hận để hướng về một cuộc sống mới.

Có người đã nói với anh rằng, hãy cứ đơn giản để cuộc sống dễ dàng
hơn. Quá quan trọng một thứ gì đó sẽ khiến ta mệt mỏi và khổ đau. Có lẽ
là vậy, có lẽ anh đã quá quan trọng tất cả với cô. Và nó vô tình đã tạo
ra khoảng cách giữa hai người.

Vĩnh Khanh đứng dậy, anh nhẹ nhàng ôm lấy Kim Ngân. Trước lồng ngực
của anh, hơi thở của cô nhẹ nhàng và đều đều. Tựa như lời thì thầm rằng: “Em sẽ hy vọng, nhất định sẽ hy vọng vào anh!”

Mong là thế, mong là anh sẽ không làm cô phải thất vọng.

.

.

.

Trong lễ cưới hôm nay, bà Hải đã gặp lại người đàn ông đó. Tuy nhiên, hai người chỉ bước qua nhau như vậy. Những bước chân ấy, tựa như đã rải khắp cả một con đường dài. Ngoảnh đi ngoảnh lại đã đi hết một đời. Lúc
đó mới phát hiện ra cả hai đã không thể quay đầu nhìn lại được nữa.

Thời gian là một vũ khí hủy diệt vô hình. Đến tình yêu cũng phải sợ hãi trước nó.

Trong một không gian yên tĩnh, chỉ có hương trà vờn nhè nhẹ, Vĩnh
Khanh và Kim Ngân đang ngồi trước ba người. Bố mẹ của Vĩnh Khanh và bà
Hải. Lễ cưới bất ngờ của con trai khiến cả ba người hoàn toàn rơi vào
kinh ngạc. Riêng ông Hướng và bà Hải lại càng kinh ngạc hơn khi nghe câu chuyện của hai người. Nó có liên quan đến lớp người đi trước, kéo theo
lớp người đi sau, khiến cho rất nhiều người phải rơi vào vòng xoáy đau
khổ ấy.

Nhưng sau cơn mưa trời lại sáng, những ai yêu nhau đều sẽ được về bên nhau. Ông trời không bao giờ bất công, có chăng chỉ là con người nghĩ
vậy. Hoặc có thể, là ông ta đã cố tình bất công để khiến họ hiểu rằng,
chỉ cần có niềm tin là sẽ vượt qua.

Bọn họ nói chuyện rất lâu, những câu chuyện tưởng như không bao giờ
được lật lại nữa, nhưng cuối cùng nó vẫn bị lật lên. Ký ức là một thứ
khiến con người ta hoài niệm, vì hoài niệm nên muốn nhắc lại. Câu chuyện của bọn họ cũng thế, chắc hẳn, nó sẽ còn được họ kể lại rất nhiều lần.

Tất cả đồ đạc của Kim Ngân đã được chuyển về ngôi biệt thự mà Vĩnh
Khanh đang ở. Bố mẹ Vĩnh Khanh và Linh sẽ tới một khách sạn gần sân bay
để tiện cho việc trở lại Mỹ vào ngày mai. Đồng thời, cũng là vì không
muốn làm phiền đôi vợ chồng trẻ trong đêm tân hôn. Còn Hữu Quân thì vẫn
sẽ tiếp tục ước mơ trên màn bạc của mình. Anh đã tự định hướng cho mình
một