
Tác giả: Vô Danh
Ngày cập nhật: 23:59 15/12/2015
Lượt xem: 1341806
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1806 lượt.
m không biết sao?
Kim Ngân lắc đầu, cô ngước mắt nhìn anh. Đôi mắt ấy đã không còn
trong vắt như thời mười tám nữa. Giờ đây, nó đã có màu tro tàn của khổ
đau. Cô nói:
- Năm đó, anh có yêu em không?
Không ngờ được cô lại hỏi như vậy, Vĩnh Khanh có chút ngỡ ngàng.
Nhưng anh đã phản ứng rất nhanh, ngay sau đó không chút do dự liền gật
đầu và đáp:
- Ừ. Rất yêu em!
Kim Ngân cảm thấy trái tim mình ngày một nặng nề hơn, nó như đang đè nén vào khí quản, khiến cô khó thở vô cùng.
- Vậy…anh biết em yêu anh chứ?
Vĩnh Khanh gật đầu:
- Biết, cũng biết em ghét anh thế nào khi anh yêu Hoàng Mai.
Kim Ngân ngạc nhiên:
- Tại sao anh lại biết chuyện đó? Em đâu có nói cho ai?
Vĩnh Khanh nằm sang bên cạnh cô. Anh chống khuỷu tay xuống rồi nghiêng đầu nhìn cô bằng một ánh mắt trìu mến và nói:
- Những bức thư của em chẳng phải đã nói rõ rồi hay sao?
Kim Ngân càng ngạc nhiên hơn, nhưng khi xâu chuỗi mọi chuyện lại thì
cô đã hiểu. Hóa ra, anh đã biết tình cảm của cô, anh đã biết được cô
viết thư cho anh mỗi ngày, anh đã biết được sự chán ghét của cô khi thấy anh chọn Hoàng Mai mà không phải là cô. Làm sao mà anh lại biết được ư? Vậy phải quay vòng lại về phía Hương Liên, rằng tại sao cô ta lại biết
được Kim Ngân yêu Vĩnh Khanh? Nếu không phải cô ta theo dõi cô, biết
được cô đã chôn thư xuống đất thì có lẽ, tình yêu dành cho anh này mãi
mãi cũng chỉ là một bí mật. Rồi sau đó là tới chuyện Hoàng Mai ích kỷ ôm lấy mọi thứ cho riêng mình. Nếu không phải cô ấy biết chuyện Kim Ngân
và Vĩnh Khanh có tình cảm với nhau thì cô có cần làm vậy hay không? Vĩnh Khanh chắc cũng từ đó mà lờ mờ đoán được ra.
- Tại sao anh không nói với em?
- Anh không biết, cũng không nhớ rõ. Chỉ nhớ rằng, lúc đó, anh không thể.
Giọng nói của Vĩnh Khanh khàn khàn vang bên tai cô, khiến cô như rơi
vào một tâm trạng buồn bã. Có lẽ như thế thì mới tạo nên định mệnh. Có
lẽ phải như vậy thì mới tạo nên ngày hôm nay. Kim Ngân từng đọc ở đâu đó rằng: Ngày hôm nay chính là hệ quả của ngày hôm qua. Chính vì thế, ta
nhất định phải sống thật tốt mỗi ngày.
Nếu như năm ấy, cô có đủ dũng khí để tỏ tình với anh thì có lẽ đã
chẳng có ngày hôm nay. Biết đâu được, rồi chuyện tình này sẽ chẳng lắm
bi ai đến vậy.
Thấy Kim Ngân yên lặng không nói, Vĩnh Khanh liền nhìn cô. Cô lúc nào cũng thể, tự kéo mình vào sự tĩnh lặng rồi để mình cô độc trong đó. Nếu có thể, anh muốn hiểu được, rốt cuộc thì trái tim cô là một thứ như thế nào? Đôi khi là băng giá, hay đôi khi lại chỉ là thủy tinh. Dễ tan và
dễ vỡ?
Rồi chợt nhớ ra đêm nay là đêm tân hôn của mình, Vĩnh Khanh lại cười gian rồi lật người đè lên cô, nói:
- Em còn muốn hỏi gì nữa không?
Kim Ngân lại lần nữa trở nên bối rối và căng thẳng. Cô không ngừng đưa tay đẩy anh ra và nói:
- Khoan đã, chúng ta nói chuyện thêm một lúc nữa.
- Thì chúng ta vẫn đang nói mà.
Kim Ngân đỏ mặt, lắp bắp:
- Em…Em chưa chuẩn bị…
Đúng vậy. Cô vẫn chưa thích ứng được chuyện này. Cô và anh đã cách xa mười năm trời, vừa mới gặp lại khiến cho cô còn chưa quen được. Huống
hồ, giờ anh lại muốn cùng cô đêm nay…
Thấy Kim Ngân bối rối như vậy, Vĩnh Khanh cũng chỉ cười rồi cúi xuống hôn lên trán cô và nói khẽ:
- Không sao. Tất cả đều theo bản năng. Anh hứa, ngày mai em vẫn còn sống sót.
Ngay sau đó là một tiếng kêu đầy đau đớn của Vĩnh Khanh. Còn Kim Ngân thì không ngừng dùng tay cấu vào eo anh. Tính cợt nhả của anh luôn
khiến cô từ bình tĩnh chuyển sang kích động như vậy. Cô đang tự hỏi, rốt cuộc thì thời điểm nào là thời điểm nghiêm túc, còn lúc nào mới là lúc
đùa cợt của anh?
Đêm hôm ấy là đêm tân hôn của hai người, là một đêm tân hôn thực sự.
Có hạnh phúc, có ngọt ngào cũng có một chút khổ đau. Cô và anh đã gặp
nhau từ rất lâu, đã đuổi theo nhau từ rất lâu nhưng đến bây giờ mới đuổi kịp được nhau. Khi cô 28, anh 33, tất cả đều đã đi qua gần nửa đời
người…Những giọt nước mắt, những con tim hằng đêm vẫn không ngừng nức nở đã từng nhấn chìm tâm hồn họ, nhưng đến cuối cùng, thứ còn lại vẫn là
tình yêu.
Mười năm trước, họ gặp nhau.
Mười năm trước, họ yêu nhau.
Mười năm trước, họ hận nhau.
Tất cả đều bắt đầu từ cái mười năm trước ấy, nhưng đến tận bây giờ ông trời mới cho họ một cái kết.
Chỉ là, đường tình nhiều ngã rẽ, chuyện đời không ai biết được chữ
ngờ…Thế gian này có đủ để dung túng cho tình yêu lớn lao của hai người
hay không?
.
.
.
Sáng hôm sau, Kim Ngân dậy rất sớm. Cô xuống nhà chuẩn bị bữa sáng
như một người vợ. Cô bỗng nhớ tới những buổi sáng trước đây của mình,
thường chẳng bao giờ bình yên được như thế này. Lúc còn làm việc ở Ngôi
Sao Mai thì cô phải biên tập bản thảo đến nửa đêm, đôi khi là viết bài
nên sáng thường dậy muộn, vội vội vàng vàng xách túi ra khỏi nhà, chẳng
kịp giờ để mà ăn sáng nữa.
Mới đây m