pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Rất Muốn

Rất Muốn

Tác giả: Vô Danh

Ngày cập nhật: 23:59 15/12/2015

Lượt xem: 1341819

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1819 lượt.

uẫn. Trước kia thì cô chỉ mong anh trai cô
hãy tránh xa Kim Ngân ra, mong hai người họ hãy buông tha cho nhau.
Nhưng khi thấy Kim Ngân sắp tổ chức đám cưới với Đức Trung, trong lòng
cô lại có gì đó nổi lên, như là không cam tâm.

Đúng thế, là cô không cam tâm. Người ngoài cuộc như cô đã không cam
tâm, vậy sao anh cô lại có thể cam tâm cho được? Cảm giác những gì đang
diễn ra trước mắt tựa như một bộ phim dài tập. Có cao trào, có khúc mắc
và có những thứ khiến người ta phải khó chịu. Cô là người ngoài, có thể
không hiểu được những ý tứ, những tâm tư của người trong cuộc…Nhưng cô
thực sự vẫn muốn họ được hạnh phúc.

Tình yêu là vĩnh cửu.

Thù hận chỉ là nhất thời.

Không có ai vừa yêu vừa hận được. Cũng chẳng có ai hận mãi được người mình yêu. Đó là những lời nói nước đôi. Tình yêu là thứ thiêng liêng và chân thành, tuyệt đối sẽ không để chút gì đó u tối xen lẫn vào làm mất
đi dư vị của nó. Và Linh tin, anh trai cô nhất định vẫn còn yêu Kim
Ngân.

Linh thở dài, đặt bàn tay mình lên vai của Thiên Hoàng rồi nhẹ nhàng nói:

- Chẳng phải là anh đã biết chuyện của mười năm về trước rồi ư? Sao anh vẫn cố chấp như thế?

Thiên Hoàng không trả lời câu hỏi của Linh, anh chỉ nói:

- Bao giờ thì em về lại Mỹ? Nghe nói là tuần sau phải không? Vậy tuần sau anh sẽ đi cùng em nhé?

- Anh – Linh cau mày nói – Sao anh lại phải làm như vậy? Em tưởng hôm đó anh đã nói hết mọi chuyện cho chị ấy biết rồi?

Thiên Hoàng thở dài, anh cũng đặt bàn tay mình lên tay cô, nắm nhẹ. Sau đó ánh ngửa đầu ra sau và nói:

- Không được đâu, đó là hạnh phúc mà cô ấy đã chọn.

Linh bỗng lặng người không nói gì nữa. Chính xác là không biết phải
khuyên anh cô như thế nào. Chuyện tình yêu thật khó đoán, số phận vốn đã an bài. Cô chỉ là người ngoài cuộc, đâu có quyền thay đổi tất cả mọi
chuyện? Huống hồ, những chuyện đó đã được tạo nên từ mười năm. Số thời
gian dày đặc như bụi mù ấy có thể thao túng được tình cảm của những
người xung quanh cô. Tất cả, đều không thể thoát ra khỏi phạm vi của nó.

Linh thở dài nhìn Thiên Hoàng, trong lòng không ngừng trào lên những
đợt sóng nhỏ. Cô thấy có gì đó đang âm thầm luồn chảy trong tim. Như là
một thứ tình cảm thương xót và tiếc nuổi.

Nếu còn có duyên, họ chắc chắn sẽ còn gặp lại.



Chương 26



Làn khói thuốc màu xanh xám vờn nhẹ trong không khí, một người đàn
ông đang mặc bộ đồ chú rể ngồi trên chiếc ghế da màu đen. Anh lắng nghe
tiếng người ồn ã ở bên ngoài, rồi lại đắm chìm trong sự im lặng trong
căn phòng này. Bất giác, môi khẽ nở một nụ cười.

Hay thật, vậy là anh đã sắp có vợ rồi. Anh sẽ không phải tối ngày tìm cách tránh mặt bố mẹ nữa. Và hai năm sau, anh sẽ cho họ một đứa cháu
nội. Họ sẽ rất vui mừng cho xem!

Nhưng người anh cưới là ai đây? Cô là một người con gái rất xa vời.
Là một người khác anh. Là một người mà anh sẽ không bao giờ với tới. Hôn nhân đối với anh đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Không hạnh phúc, không
thiêng liêng, không lãng mạn…Tất cả, đều chỉ thoáng qua như một lần chớp mắt.

Đức Trung nhìn chiếc điện thoại trong tay mình, nó im lìm nằm đó như
chờ đợi anh gọi cho một người. Anh mím môi, rồi cuối cùng cũng mở danh
bạ tìm số điện thoại của Kim Ngân và nhấn nút gọi.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Thời gian cứ thế trôi qua trong sự chờ đợi. Anh không cảm thấy hồi
hộp, nhưng dường như lại có một thứ gì đó đang đè nén lên trái tim,
khiến anh thấy nặng nề vô cùng.

- Alo!

Bất ngờ, Kim Ngân bắt máy làm Đức Trung khẽ giật mình. Anh đằng hắng một tiếng rồi nói:

- Em…không sao chứ?

Ở đầu giây bên này, Kim Ngân khẽ mỉm cười. Cô ngắm mình trong gương,
nhìn bộ trang phục mà mình đang mặc, rồi nhìn cả nét mặt của chính mình. Sau đó, cô đáp:

- Sao là sao? Em ổn mà.

- Vậy hả? Còn ba tiếng nữa thôi, anh muốn hỏi em một câu.

- Được, anh hỏi đi!

Kim Ngân biết Đức Trung sẽ không hỏi ngay. Anh nhất định sẽ do dự một hồi lâu. Và cô cũng đoán được câu mà anh sắp hỏi.

Một thoáng im lặng trôi qua, Kim Ngân vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Cô với
tay lấy đôi guốc được chuẩn bị ở gần đó, rồi xỏ vào chân cho mình. Mọi
người đã ra ngoài hết, chỉ còn mình cô trong này. Nếu bây giờ cô bỏ trốn thì cũng chẳng ai biết, nhưng tại sao cô lại phải bỏ trốn? Cô sắp lấy
chồng rồi, chồng cô là người đàn ông thập toàn thập mỹ, là người khiến
cho rất nhiều phụ nữ phải mơ ước. Tại sao cô lại phải bỏ trốn khỏi anh?

Bây giờ anh muốn hỏi cô một câu, chỉ cần anh hỏi một câu này nữa thôi là cô và anh sẽ là vợ chồng. Cho dù chưa có ai công nhận, nhưng trong
lòng anh và cô có lẽ đã công nhận nhau rồi. Chỉ cần thế thôi là đủ.

Một lúc lâu sau, Đức Trung nói:

- Tại sao lại thế?

- Gì cơ?

- Tại sao lại lấy anh?

Kim Ngân cười, một nụ cười nhạt. Đúng vậy, cô đã đoán được câu hỏi
này của anh, nhưng đ