
Tôi Đã Nói Rồi, Tôi Là Con Gái!
Tác giả: Nazu
Ngày cập nhật: 23:57 15/12/2015
Lượt xem: 1342200
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2200 lượt.
bàn bên ngoài bên
ngoài hành lang, gần vị trí cầu thang, hắn đang ngồi cờ đợi. Nhìn thấy dáng vẻ
gấp gáp của nó, hắn cau mày:
- Em
làm gì chạy như ma đuổi thế?
- Có
chuyện rồi! - Nó run run nắm lấy tay hắn, tâm trạng lo lắng cực độ.
- Đã xảy
ra chuyện gì?
Hắn
cũng bị thái độ của nó làm lo lắng theo, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh, hỏi. Nó
hít một hơi thật sâu, cố bình ổn tâm trạng của mình.
- Kiệt...
cậu ấy... mất tích rồi!
- Cái
gì?
Hắn
suýt chút nữa hét lên, nhưng chợt nhớ mẹ mình còn trong phòng nên cố đè nén
thanh âm xuống.
- Ai
nói với em?
- Là một
người thân cận của Kiệt.
- Được
rồi! Bây giờ em phải bình tĩnh. Nghĩ đi! Nơi nào cậu ấy có thể đến.
-
Em... em... không biết!
- Cố
lên! Em nghĩ đi! Phải bình tĩnh. Gắng sức nghĩ xem nào. Trước đây em và cậu ta
có hay đến nơi nào không?
Nó sững
lại một chút, trong đầu chợt hiện lên một khung cảnh. Có thể...
- Có một
nơi!
* * *
Nắng
nhẹ rải đều trên những ngọn cỏ xanh mơn mởn. Đàn bướm trắng xinh đẹp bay lượn
trong khu vườn tràn ngập mùi hương hoa hồng lãng mạn. Những đóa hồng trắng vươn
mình trong nắng, xòe rộng từng cánh hoa đón lấy những tia nắng ấm áp. Bên cạnh
khu vườn, ngôi nhà gỗ trắng nằm nổi bật giữa nền cỏ xanh. Chàng trai mang gương
mặt buồn bã ngồi trên chiếc bàn gỗ sơn trắng, nhâm nhi tách trà một mình. Gương
mặt đẹp nhưng ẩn chứa đầy đua thương nổi bật lên giữa khung cảnh nên thơ. Dường
như, khung cảnh ấy chỉ để làm nền cho cậu.
Trà đã
nguội. Nhưng có vẻ, chàng trai cũng không có ý định thưởng thức nó nữa. Cậu ngả
người trên ghế, đôi mắt nhắm nghiền, thả lòng tâm hồn, như đang muốn bỏ mặc tất
cả những gì diễn ra trên thế gian, như mọi việc diễn ra xung quanh đều không
liên quan đến cậu vậy. Gió thổi nhè nhẹ, mơn man trên mái tóc nâu mềm mại. Gió
dường như cũng muốn đánh thức chàng trai kia. Nhưng nó không thành công. Gió thất
vọng thổi đi, lại tiếp tục đùa giỡn với những cánh hồng trắng muốt, với những
đàn bướm đẹp nên thơ.
- Em
biết là có thể tìm thấy anh ở đây mà!
Giọng
nói trong trẻo vang lên. Chàng trai mở mắt, nhìn lướt qua người con gái đứng ở
đó, rồi lập tức nhắm mắt lại.
- Sao
em lại tới đây?
Nó
không trả lời, mỉm cười bước tới, ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Rất tự nhiên
rót cho mình một tách trà, nhấp một ngụm rồi đáp lời:
- Còn
không phải vì anh sao?
- Vì
anh?
Kiệt
cười nhạt, nhổm dậy. Đôi mắt cậu nhìn thẳng vào mắt nó. Nó bối rối quay đầu đi.
- Sao
thế? Không dám nhìn anh sao?
-
Em... - Nó cắn môi. Cuối cùng cũng không trả lời câu hỏi đó, chỉ buồn bã mở miệng.
- Mọi người đang tìm anh.
- Vậy
thì sao?
- Anh
nên về. Ba anh sẽ rất lo lắng cho anh.
- Vậy
còn em?
Nó cúi
đầu, nhỏ giọng trả lời:
- Em
cũng rất lo lắng cho anh!
- Như
với một người bạn sao?
Nó gật
đầu. Kiệt khẽ cười, nhấc tách trà lên.
-
Trong lòng em giờ chỉ còn cậu ấy.
- Em
xin lỗi...
Xin lỗi
vì đã không thể chấp nhận tình cảm của anh. Xin lỗi vì đã khiến anh đua khổ.
Xin lỗi vì đã rời xa anh. Nó chỉ có thể nói với Kiệt như thế. Đến cuối cùng, cả
hai vẫn là kết thúc chia lìa. Duyên phận của hai người là hai đường thẳng cắt
nhau. Cứ tưởng rằng, cả hai đang ngày càng gần lại, cứ tưởng rằng sẽ chung con
đường phía trước. Nhưng thực ra, cả hai chỉ có thể gặp nhau tại một giao điểm,
rồi lại vội vã quay đi, vội vã rời xa nhau, xa dần, xa mãi, cho đến khi không
còn nhìn thấy nhau nữa.
- Xin
lỗi? Đó là tất cả những gì em có thể nói?
- Kiệt,
em biết là em đã sai, là em khiến anh đau khổ. Nhưng xin anh, đừng như thế nữa
được không? Chúng ta không có duyên, anh hiểu mà. Người con gái thuộc về anh...
biết đâu một ngày gần nhất sẽ xuất hiện. Anh đừng vẫn vương quá khứ mãi. Dù sao
tất cả cũng đã qua rồi.
- Qua
rồi? Chỉ có em có thể cho qua nó. Còn anh không làm được. Anh không thể chấp nhận
thực tại. Vì thế chỉ có thể sống trong quá khứ.
- Kiệt...
- Em
không cần để tâm đến anh. Cứ vui vẻ sống bên người em yêu đi.
- Em
làm sao có thể sống vui vẻ khi mà thấy anh như thế này?
Kiệt
trầm mặc một hồi. Giọng nói ưu thương cất lên.
- Nếu
như anh nói... anh không thể buông tay thì sao? Nếu như anh nói, bặng bất cứ
giá nào, anh cũng phải mang em trở lại bên anh?
- Kiệt...
- Đôi mắt to tròn cũng đã ngấn nước. - Anh đừng cố chấp như vậy.
-
Nhưng anh lại không có cách nào từ bỏ cái tính cố chấp này của mình.
Kiệt nở
một nụ cười dịu dàng. Cậu đứng lên, bước tới bên khu vườn, nhẹ nhàng ngắt một
đóa hồng trắng muốt, tặng cho nó. Nó ngơ ngác nhận lấy, có đôi chút ngạc nhiên.
Kiệt lại trở về chỗ ngồi của mình, nhấp ngụm trà, cười, nói:
- Vườn
hồng này... là do mẹ anh trồng.
Nó có
chút bối rối, bất giác nhìn xuống cành hồng trên tay. Đóa hồng trắng tinh khiết
không một chút tì v