
Tác giả: teddy_pooh
Ngày cập nhật: 00:00 16/12/2015
Lượt xem: 134872
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/872 lượt.
cô xuất hiện, cứ như là số trời an bày, cậu ấy tìm thấy có cái gì
đồng cảm ở nơi cô,có cái gì đó khiến cậu ấy phải bảo vệ che chở cho cô
và chắc cũng tại cô quá đẹp - ông quản gia cười ta trong khi nước mắt
vẫn rơi
-Con đẹp ư!!!!!! Con mà đẹp ư?- nếu 5 năm trước hỏi tôi câu này tôi sẽ mỉm cười nhưng bây giờ thì tôi thật sự khó hỉu
-Cô ko biết chứ cả gia tộc nhà đó ai cũng có con mắt rất tinh trừ bà chủ ,từ khi ông chủ đi bà đã mất sự sâu sắc khi nhìn một ai đó, còn cậu Vũ
lẫn cậu Phong hay ông chủ cả ông nội của cậu chủ nữa ko ai có thể qua
mắt được họ.Cô nghĩ trong cái vỏ bọc kinh khủng bên ngoài thì người ta
ko nhận ra con người thật bên trong của cô à!!!!!!!! đó là suy nghĩ sai
lầm- ông quản gia nói lại mỉm cười giờ thì ông ko khóc nữa nhưng gương
mặt vẫn ko vui như mọi ngày
-Con.... con hiểu rồi- tôi thật sự kinh ngạc những điều mà tôi được nghe thật sự ko tưởng tượng được
-Cậu chủ rất thương cô và cậu chủ rất sợ mất cô như mất những người khác bởi mất cô quá dễ- ông quản gia nói rồi nâng giọng lên như muốn nhấn
mạnh - cậu chủ đã cười đã hạnh phúc khi ở bên cô và nếu cô làm cậu ấy
buồn một lần nữa thì chính tôi se ko bao giờ để cô yên đâu- nói xong ông im lặng để tôi ngồi im suy nghĩ
Đau, quá nhiều chuyện khiến tôi quá mệt mỏi,"cho chị xin lỗi nha
Vũ".Vâng chính tôi đã hiểu sự thật về con người của Vũ của cậu nhox mà
tôi......
"Hôm nay tôi phải làm gì đây khi ko đi dạy cậu nhox ấy" tự nhủ tôi bước ra khỏi phòng, đầu óc vẫn suy nghĩ
nhưng chả minh mẩn một chút nào
-Hôm nay con sẽ vào thư viện kiếm vài cuốn sách để đọc nha mẹ- tôi nói với mẹ rồi xách balo chuồn khỏi nhà
"Trời hôm nay đẹp thiệt, mình thì rảnh được đi chơi cả ngày, hạnh phúc"
vừa nghĩ tôi lại nhớ đến hắn, giờ hắn đang làm gì nhỉ? ko biết hết bệnh
chưa? rồi về cậu Phong gì đó ko biết sao nữa? Sao tôi thấy thương thằng
nhox đó thế này?
Tôi cứ thế buồn bã đạp xe vào trung tâm thành phố để vào thư viện của
trường.Con đường này thật dài nhưng tôi cũng ko buồn quan tâm, tôi có
nhiều thời gian mà.
"Thế là cũng tới nơi" tôi tự nghĩ trong đầu,tôi.... đáng lẽ.... phải rất vui chứ tại sao lại nghe nặng lòng vậy?
Tôi vào thư viện hôm nay nó ko đông như mọi ngày nên cũng đỡ ồn.Tôi tự
tìm ngay vào kệ sách mình yêu thích rồi lần mò vào những cuốn sách
hay.Mất một thời gian cuối cùng tôi cũng tìm cho mình được một quyển rồi chạy ngay ra bàn đọc sách ngồi. Lật trang đầu tiên, tôi bắt đầu chú tâm vào cuốn sách "Cuốn sách rất hay tôi thích nó nhưng hắn đang làm gì vậy ta?............. trời!!!!!!!! mình đang đọc sách sao mình cứ nghĩ về
hắn hoài từ sáng đến giờ, gương mặt ấy, đôi mắt ấy.........chắc tôi chết quá"
Tôi ra về tự biết rằng mình ko còn khả năng đọc sách nữa.Và tôi đến nhà Duyên nơi duy nhất tôi có thể đến lúc này
-Có ai ở nhà ko??????? - tôi gọi lớn vì hình như chẳng có ai, cửa thì khóa
-A Thiên hả con? bác xin lỗi tại khóa cửa nên bác ko nghe- mẹ Duyên nhìn tôi cười gương mặt rất ngạc nhiên chắc tai lau quá rồi ko gặp tôi
-Con chào bác, có Duyên ở nhà ko ạ?- tôi hỏi trong khi đẩy xe vào nhà
-À!!!!!!! nó đi thực tập rồi con, học cái trường gì mà đi suốt -mẹ Duyên nói giọng nghe rất buồn
-Dạ, hướng dẫn viên du lịch mà bác phải đi nhiều chứ bác, mà bình thường con vẫn thấy Duyên ở nhà mà- tôi hỏi khó hỉu bởi ngày nào tôi cũng qua
nhà Duyên ăn cơm mà
-Nó chỉ về buổi trưa thôi rồi chiều lại đi tiếp,bác ko ở nhà nên cũng ko biết rõ- "trời vậy giờ tôi phải làm gì đây"
-Vậy thôi xin phép bác con về, con xin lỗi đã làm phiền- tôi đứng dậy chào mẹ Duyên
-Ừ bữa nào rảnh qua chơi, lâu lắm mới thấy con đó- mẹ Duyên nói rồi đứng dậy ra mở cửa cho tôi
Vậy chắc tôi phải về nhà quá.........hix
Về đến nhà tôi nằm liền trên giường, mệt mỏi quá rồi.Nhắm mắt, hắn xuất
hiện, mở mắt ra thì ko còn thấy hắn nữa...........có lẽ do ngày nào cũng gặp nên giờ tôi cảm thấy thật khó chịu.......... "tôi nhớ hắn quá".
..............
Hai ngày buồn chán lại tôi qua, tôi chẳng biết làm gì ngoài vùi đầu vào
những cuốn sách, học....và học chỉ thế thôi.Đương nhiên là tôi vẫn nhớ
hắn chịu ko nổi, ko những nhớ mà cò rất lo
Cầm điện thoại lên tôi gọi cho hắn.....
-Alo!!!! chị Thiên nè - tôi nói khi hắn vừa bắt máy thật sự thì tôi đang rất muốn nghe tiếng của hắn
-Vâng, em cũng định gọi cho chị - hắn nói giọng nói ấm áp ko lạnh lùng một chút nào, điều này làm tôi rất vui
-Chừng nào học lại vậy em, nghỉ lâu quá rồi - tôi nói nhắc cho hắn nhớ việc hắn cầm làm
-Mai em sẽ đến rước chị, em co chuyện cần nói -ko thèm trả lời câu hỏi của tôi luôn
-Ừ!!!!!!!!!!-nói rồi tôi cúp máy
Lại tiếp tục học vậy..............................
..................
-Em đến trễ hơn chị nghĩ đó- tôi nói khi thấy hắn bước ra xe
-Tại em có nhiều việc quá, xin lỗi chị-