
Tác giả: teddy_pooh
Ngày cập nhật: 00:00 16/12/2015
Lượt xem: 134881
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/881 lượt.
br/>...............
-Ăn cơm đi- hắn nói rồi bỏ đồ ăn vào chén tôi
-Sao nhiều thứ thế có hai người à!- tôi hỏi khi trông thấy một đóng thức ăn được bày lên bàn
-Lâu lâu nhà có khách nên thịnh soạn một chút- hắn nói rồi tiếp tục ăn
-Nhưng đâu cần làm nhiều thế mất công- tôi trả lời
-À! được là đồ ăn thế là mừng lắm rồi- hắn nói
-Sao mừng?- tôi hỏi
-Vì ít khi có ai ở nhà mà bày soạn chi, chỉ có em nên ko làm gì
nhiều...với lại đôi khi em cũng ko ăn ở nhà ra tiêm ăn luôn...-hắn trả
lời rồi tiếp tục ăn
-Lúc nào cũng vậy ư?
-Đôi khi ăn với mẹ nhưng cò mẹ thì phải ăn đồ do mẹ nấu....kinh khủng-hắn nói rồi nhìn tôi- sao chị ko ăn?-hắn hỏi
-Ừ thì chị ăn- tôi bưng chén lên nhìn hắn, chắc hắn đã cô đơn lắm...
-Chị ăn nhiều vào nhìn chị ốm lắm- hắn nói
-Ừ....
Bữa ăn hả? rất vui đồ ăn khỏi phải chê nhưng vui nhất là trông hắn ăn rất ngon điều đó làm tôi vui nhất
...............
-Em thích đọc sách lắm ư?- tôi hỏi khi đang nằm lên chân hắn....,chúng tôi đang ở phòng đọc...Hắn đọc sách và tôi nằm ở đó....
-Ừ, ông em rất thích sách và em thích đọc những quyển sách mà ông em
thích- hắn trả lời rồi cúi nhìn xưống tôi- giờ thì em cũng thích đọc
những cuốn sách chị thích- hắn nói vuốt mái tóc tôi rồi tiếp tục với các trang sách....
-Chắc chị ko đọc nỗi những cuốn sách mà em thích quá- tôi nói, mỉm cười vì đây là người đầu tiên tôi gặp đọc nhiều sách hơn tôi
-Rồi sẽ có ngày chị đọc hết, bởi chị là Thiên mà- hắn nói tôi mới nhớ trời mà cái gì làm ko đc
-Ko biết tuần sau, phải nhưng thế nào nữa...-hắn nói rồi im lặng- tới đâu hay tới đó
-Con đi ngủ nha mẹ- nói rồi tôi leo lên giường....
..................
Duy, cậu tỉnh lại đi, tớ xin cậu, làm ơn mà!!!!!!!!!!!- tôi nói trong nước mắt
-Duy, Duy ơi làm ơn!
Cổ họng tôi giờ đã thắt chặt ko nói được lời nào, nước mắt cứ tuôn ra. Tôi ôm chặt lấy Duy cố tìm lấy hơi ấm trong người cậu ấy.
-Đưa cậu ta đến bệnh viên- giọng một người vang lên- nhanh lên để ko kịp.
-Không...-tôi la lên thất thanh và ngất đi...
...........
Tôi nằm đó.....lạnh.....Duy đâu?...tôi ko thể nhấc người dậy, một cảm
giác nặng nề kéo dài khắp người rồi bỗng.....Một bàn tay, hơi ấm quen
thưộc....,lây mạnh tôi
Tôi mở mắt, cố ngồi dậy....Ko thể ko nhìn thấy gì cả.Một bóng mờ, tôi ko biết
-Duy ư?-tôi hỏi....giọng run run
Người ấy ôm tôi, ôm thật chặt...
-Duy phải ko hả?- tôi hỏi nước mắt tuôn ra
-Ừ....tôi về với Thiên rồi- Người ấy nói rồi buôn tôi ra...
-Thật ko?- tôi hỏi rồi lại tụa vào người Duy, tôi sợ Duy lại bỏ đi..
-Tôi về rồi...đừng khóc-Duy lấy tay lau những giọt nước mắt của tôi.....
-Đừng bỏ Thiên nữa- tôi nói rồi.......một cánh tay....kéo tôi ra khỏi Duy......thật mạnh
-Chị tránh xa hắn ra- Hắn nhìn tôi rồi kéo mạnh tôi...
-Em?-tôi nhìn hắn...
-Chị lại đây với em....-hắn kéo tôi mạnh hơn.....
Tôi....tôi buôn Duy ra tiến về hắn.....
-ko, Thiên ở đây với tôi- tôi quay lại nhìn Duy-Cậu ko thể bỏ tôi....
Hắn kéo tôi về phía hắn và Duy cũng vậy....... Á aaaaaaaaaaaaaaaaaaa................aaaaaa
-KO.... tôi....phải làm sao đây
...............................
-Thiên ơi, dạy đi, Thiên- mẹ nói
Tôi mở mắt, người run lên...mồ hôi khắp giường
-Con hãy kiếm bạn trai đi- mẹ nói khi tôi ngồi dậy
-Sao mẹ nói vậy?-hỏi ngơ ngác
-Vì....vì con lớn rồi-mẹ nói rồi bước ra khỏi phòng
-Nhưng.....con...- tôi nói thật sự là chưa kịp hoảng hồn giấc mơ
-Mẹ cho con một tuần đó.....hãy kiếm và dẫn một thằng nào đó về đây-nói rồi mẹ ra ngoài để tôi nằm đó....khó thở quá....
............................
-Mẹ lấy đồ cho con đi- tôi nói khi đang tắm
-Con mới mua đồ ư?- mẹ lại hỏi
-Dạ...thấy sao mẹ-tôi bước ra khỏi phòng tắm, gướng mặt bơ phờ....thực sự là chưa hoảng hồn về giấc mơ ấy
-Mẹ lựa cho con bộ nào đẹp vào- tôi nói rồi chạy vào phòng ôm chầm lấy mẹ-Trên đời này con thương mẹ nhất
-Sao tự dưng con lại nói vậy- mẹ hỏi rồi quay lại nhìn tôi
-Vì con yêu mẹ thế thôi- ôm thật chặt mẹ
....................
Tôi bước vào trường.....có lẽ ko khác chút nào nhỉ nhưng tôi thì khác quá nhiều
-Cậu là ai vậy? sao vào lớp này- Hào hỏi (một người cùng khoá với tôi)
-Ơ,.... ko nhận ra ư, Thiên nè- tôi nói vẻ đầy e ngại,.....bộ khác lắm sao?
Sáng nay mẹ đã mất cả bưổi sáng để lựa đồ chảy tóc cho tôi.....vậy là mẹ đã ko uổng công
-Là Thiên hả? tôi ko tin- Hào nói
-Ko tin thì thui!!!!!!!- tôi trả lời, rồi bắt đầu học...
....................
"Về thui!" dọn dẹp sách vở, tôi lại lê bước ra nhà xe để đi về. Trườn