
Tác giả: Nakiti
Ngày cập nhật: 23:55 15/12/2015
Lượt xem: 134778
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/778 lượt.
ét lên. Tiếng nó hét làm Ti cũng nín khóc. Nó chẳng hiểu
mình nữa. Nó không muốn anh đi. Anh đi SG, dẫu sao cũng ở Việt Nam, nó có thể gặp
anh. Còn, anh đi Pháp thì…Dù anh và nó ít nói chuyện, anh cũng không quan tâm
nó, quan trọng là anh chẳng là gì của nó cả. Vậy mà…Nó thích anh rồi sao? 15 tuổi,
nó cũng có thể thích một ai chứ. Tụi trong lớp cũng thích nhau đầy rẫy. Nhưng,
nó thích một anh chàng siêu hot-boy, hơn nó 5 tuổi chứ ít gì. Anh ấy làm sao có
thể để ý đến con nhóc như nó được. Trong khoảnh khắc, nhiều suy nghĩ dồn dập ùa
đến, không kìm nén được, nó khóc. Cảm giác vị mặn chát, nó hoảng hốt, bỏ chạy
lên phòng, để mặc hai anh em đang bàng hoàng nhìn theo nó.
Giờ nó mới biết vì sao lúc nào anh cũng học, học. Anh cố kiếm
học bổng toàn phần tại trường ĐH danh tiếng trên thế giới. Chuyện anh đi du học
ở Pháp gây xôn xao. Bởi trường ĐH đó chuyên đào tạo những người giỏi nhất, và
quan trọng là anh quá trẻ.
- Chị, sao hôm đó chị như thế?
- Hả, ờ, chị cũng không biết. Có lẽ chị thấy anh em quá hờ hững,
nhìn em khóc như mưa vậy mà không an ủi gì. Còn nói nhanh thôi nữa.
- Hi hi.
- Sao cười?
- Vậy mà em tưởng…
- Tưởng gì?
- Chị thích anh Hai.
- Tưởng tượng quá nhóc ( không, em không tưởng tượng đâu, em
giỏi quá), chị mà thích anh em gì. Bao giờ chị thích ai chị nói cho em biết. Chết,
vậy anh em có nghĩ giống em không?
- Chị nhớ kể đó nghe. Anh Hai em biết gì chứ, chị đừng lo,
mà chị không thích thì thôi, sợ gì. À, chị có mua quà gì tặng anh Hai không?
- Quà gì, mau làm chi ?
- Chán chị chưa, anh Hai đi không biết bao giờ về, mua cái
gì cho ảnh còn nhớ về quê nhà chứ, không khéo qua đó mê luôn mấy cô tóc vàng
mũi xanh thì khổ.
- Nói y bà già, nếu thế em sướng chứ khổ gì. Có chị dâu là
người nước ngoài còn chê.
Mặc dù nói với Ti vậy, nhưng trong đầu Lam thoáng qua hình ảnh
cô gái trong tấm hình. Sao chưa bao giờ nghe Ti kể nhỉ?...
Mặc dù miệng nói không mua quà, nhưng hôm xuống Hội An chơi,
thấy một shop bán đồ lưu niệm, Lam chạy ào vào. Một hồi lâu, nó quyết định mua
tặng anh…một cặp tượng, hình người con trai và con gái mặc áo dài đỏ, đằng sau
có hai thỏi nam châm. Nó cũng mua cho mình cặp màu xanh lá cây. Nó mua tượng vì
không biết nên mua gì, với lại nếu nhìn vào thấy mặc áo dài thì sẽ nhớ quê
ngay. Nó tự khen mình thông minh ^^.
Ngày anh ra sân bay, nó không tiễn, lấy lí do đi học, vì nó
sợ mình sẽ khóc, không khéo bị nghi ngờ. Món quà đó nó gửi Ti, nhờ đưa hộ cho
anh, kèm theo tấm thiệp: “Anh đi giữ gìn sức khỏe, luôn nhớ về mọi người nhé (
nói vậy chứ không biết anh có nhớ không, anh “máu lạnh” vậy mà). Em không định
mua quà cho anh đâu, tại Ti nó ép em quá nên mới mua. Nhớ kiếm về cho em với Ti
một chị dâu tóc vàng đó”.
Những lời lẽ trong đó hầu như trái ngược với suy nghĩ của
Lam. Lam không muốn anh quên ai cả, muốn mau quà cho anh chứ không phải Ti ép
buộc, và không muốn anh mang về một cô gái tóc vàng nào…
Ngước lên bầu trời, nhìn cho đến khi chiếc máy bay khuất
trong mây, Lam bật khóc. Nó khóc như chưa hề được khóc. Anh đã đi, xa nó thật rồi.
Không biết đến bao giờ nó mới có thể được gặp lại anh…Và khi trở về, anh có còn
nhớ đến nó không?...
Mới đó mà hơn 4 năm rồi, trong thời gian du học, anh chỉ về
thăm nhà một lần duy nhất. Anh muốn tập trung 100% cho việc học. Anh có ghé qua
nhà Lam, nhưng bữa đó Lam mắc đi học thêm, về nghe mẹ kể Lam tiếc hùi hụi .
Lam còn đang mơ màng thì một giọng nói vang lên:
- Bạn..., à uh, đứng lên nghe tôi hỏi.
Nó chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, anh ấy đang nói ai vậy nhỉ?
Nó chưa kịp nhỏm dậy thì con My véo nó một cái đau điếng, thi thầm:
- Trời, nãy giờ mi ngủ gục hả. Thầy kêu mi kìa, chết chưa.
Híc...
Nó định cãi lại con My rằng nó không ngủ thì bắt gặp ánh mắt
của anh, nó im bặt. Lúc này anh đang đứng rất rất gần nó. Tim nó đập thình thịch,
- Bạn, nói cho tôi biết nãy giờ tôi giảng về cái gì.
" Phen này chết quá !!!! " - Nó thầm nghĩ, rồi
quay qua tụi bạn xin cứu trợ,
- Mấy bạn kia mà nhắc tôi đuổi ra khỏi lớp luôn đó.
Híc, đây có phải là anh không chứ? Nó cúi đầu không nói gì.
- Không nói được à, tôi hỏi tiếp. Không nhìn vào sách, kể
các cơ quan hệ tuần hoàn và chức năng.
-.....
- Nói sơ bộ hoạt động hệ tuần hoàn.
-....
- NÃY GIỜ TÔI GIẢNG EM NGHE CÁI GÌ HẢ ?
Tiếng hét của anh đánh thức mấy đứa ngủ gật phía cuối lớp (
sau này nhớ lại, nó ấm ức ví sao không gọi mấy đứa ấy mà gọi nó làm gì, nó đâu
có ngủ đâu ). Tụi con gái tròn mắt nhìn anh, chắc không ngờ khuôn mặt "đẹp
như hoa" đó lại "dữ dằn" đến thế.
- Dạ, dạ..., em, em...
- Em, em cái gì. Sao lúng túng thế?
Anh vừa nói xong, nó ngẩng đầu lên nhìn. Anh nói câu đó giống
cái đêm nó ở nhà anh quá.
Nó lén thở dài. Thôi, có gì