
Tác giả: Tiểu Quắc Quắc
Ngày cập nhật: 00:00 16/12/2015
Lượt xem: 1341223
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1223 lượt.
ược nhiều lợi nhuận nhất , thì người đó sẽ được 1 khoản tiền
lớn để gây dựng sự nghiệp .”
Đúng là
vô vị . Bạch Thuần Khiết bĩu môi : “ Thế ai đứng nhất ?”
“ Đương
nhiên là Lục tổng , nếu không anh ta lấy tiền đâu ra để mở công ty? Suy nghĩ
Lục tổng quả thật sáng suốt , đương nhiên chỉ giới hạn việc buôn bán.”
Bạch
Thuần Khiết lại đồng ý quan điểm Cố Trữ : “ Từ khi đó hai người ở nhà bạn bè
à?”
“
Có thể , mà cũng không có thể. Với tôi mà nói , anh ta là ân nhân của tôi.” Cố
Trữ nhíu mày xa xăm : “ Thật ra hồi ấy tôi đăng kí là do ba tôi bắt , ông ấy
muốn về hưu sớm 1 chút rồi đem công ty giao cho tôi phụ trách , lên kêu tôi thử
kinh doanh , kết quả là , khi tôi cùng Lục tổng mặt đối mặt chiến đấy với nhau
, tôi bị thua thành cởi truồng , ba tôi đau lòng , vì thế 2 năm sau , cũng
chính là bây giờ , tôi mới có thể làm việc mình ưa thích .”
“ Hai
người chỉ có 1 quan hệ đó?” Bạch Thuần Khiết không tin .
“ Cô
muốn chúng tôi có quan hệ gì , nói xem , nếu hợp lý , tôi đồng ý cùng anh ta
phát triển quan hệ.” Vẻ mặt vô tội tươi cười .
“ Anh
nghiêm chỉnh 1 chút đi.” Nói xong , cô không nhịn được đem tập giấy chồng chất
ở trong túi lấy ra : “ Vật giả cho chủ.”
Giật
mình , Cố Trữ không nghĩ tới tập giấy đó nằm trong tay Bạch Thuần Khiết , hơn
nữa lúc trước bảo trợ lý vứt đi nguyên nhân là do cô . Có cảm giác mình bị trêu
cợt , anh nhìn tập giấy trên bàn nở nụ cười : “ Lời văn cũng không tệ lắm chứ?”
“
Không thèm nghe anh nói nữa , nghiêm túc chút đi.”
“ Được
, tôi nghiêm túc.” Cố Trữ bắt đầu nghiêm túc thật sự , hai mắt chăm chú nhìn
người đối diện : “ Chuyện trước kia của hai người , tôi đều biết , lúc uống
rượu Lục Cảnh Hàng nói cho tôi . Tôi định giúp anh ta 1 lần , nhưng lại đổi ý.”
( từ tập trước so nhắc đến , Lục Cảnh Hàng từ chối sự giúp đỡ của Trữ , nên Trữ
quyết định đổi ý sang tán tỉnh Khiết )
Mắt
trợn tròn “ Vì sao?”
“
Bởi vì hình như tôi cũng thích cô.”
“ ….”
Ánh mặt
trời xuyên thấu vào cửa kính nhà hàng chiếu hắt mặt anh , nhưng miệng anh không
vì chói mắt liền mỉm cười .: “ Sao , cô còn sợ bị người khác thông báo ?”
“ … Xí
, chị đây lấy thông báo làm cơm ăn !” Bạch Thuần Khiết ngoài miệng nói như vậy
, mặt lại đỏ rối tinh rối mù . Không riêng mặt , đầu óc cũng hồ đồ.
Cơm
trưa chấm dứt , trên đường quay về công ty , Bạch Thuần Khiết đột nhiên nghĩ
đến chuyện quan trọng nhất còn chưa hỏi ! Nhưng , cô biết nói ra như nào? Không
biết Lục Cảnh Hàng bây giờ còn thích cô không nhỉ ? Thở dài , cô quay đầu nhìn
phía ngoài cửa sổ xe , mất mặt quá .
Trở lại
công ty , nghỉ trưa vẫn còn , Bạch Thuần Khiết đi qua trước sân khấu bị gọi lại
: “ Thuần Khiết ơi , có thư của cô.”
Đầu
tiên là tỉnh mộng , sau đó định thần lại , ông Bạch hồi âm ! Kích động mở phong
thư ra , nhìn thấy chữ kí cứng cáp của ba , hai mắt cô thi nhau rơi lệ .
“ Tiểu
Khiết , chúng ta đều khỏe , ba cũng thu được tiền rồi , hai vạn đồng kia con
cho dì Tần , còn lại ba không biết dùng , con không phải thường hay nói sao ,
không có tiền thật thoải mái , ba có thể ngủ ngon được . Hãy chăm sóc mình ,
con biết là ba không lòng vì con . Cái gì đều có thể đánh mất , nhưng riêng con
thì ba không thể mất được.”
Kiềm
nén không được , Bạch Thuần Khiết bụm mặt chạy vào toilet . Ngồi trên bồn cầu
nước mắt ào ào , cô tiếp tục xem tin , ngạc nhiên khi phát hiện tên Lục Cảnh
Hàng .
“ Cảnh
Hàng đã bán căn nhà của nó giúp chúng ta , không biết nên cảm ơn nó thế nào.
Con ở đây phải yên lặng một chút , không được quấy rồi nó , ba không muốn nó
gặp thêm rắc rối.”
Anh ta
bán căn nhà của mình giúp ba Bạch ? Việc này sao không nói trước với cô ? Đọc
xong bức thư, Bạch Thuần Khiết đi đến văn phòng Lục Cảnh Hàng , nhưng khi mở
cửa , cô thấy toàn bộ trái tim rơi vào khoảng vực thẳm .
Bởi vì
có người từ chối ăn cơm trưa , Lục Cảnh Hàng ở lại văn phòng xử lý tài liệu ,
chậm hơn 1 giờ , đúng lúc Hàn Nghi Tĩnh mua cháo về , vì thế 2 người cùng nhau
ăn cơm trưa ở trong văn phòng .
Khuôn
mặt cứng ngắc , tay Bạch Thuần Khiết còn chưa rởi khỏi cánh cửa , “ Việc này ,
tẹo tôi vào nói chuyện.”
“
Không cần, tôi ăn xong rồi , còn muốn đi đâu.”
“ Tôi
ra ngoài trước.” Đồ hâm , sao cô phải nhường nhịn nhỉ ? Đây là văn phòng của cô
mà !
Thấy
Bạch Thuần Khiết muốn rút lui , Lục Cảnh Hàng mở miệng : “ Đến giờ làm việc ,
cô còn muốn đi đâu?”
Ngẩng
đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tường , đã đến giờ làm việc. Cô dừng lui chân về
phía sau , đứng cạnh cửa cũng không biết làm gì . Chuyên gia đình của cô không
muốn cho nhiều người biết .
Làm bộ
dáng hiền lương thục mẫu dọn dẹp bát cháo , Hàn Nghi Tĩnh ngượng ngùng cười nói
: “ Mua mỗi 2 phần.”
“
Không sao , tôi ăn rồi.”
“
Tôi thấy rồi , cô cùng Cố Trữ.” Cô ấy quan tâm hỏi : “ Nhà hàng đấy ăn ngon à ,
nếu đúng , lần sau tôi