
Tác giả: ZuzuLinh
Ngày cập nhật: 23:57 15/12/2015
Lượt xem: 1342946
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2946 lượt.
vào họng, anh vẫn gắng tìm kiếm nơi cô.
- Xin lỗi Lạc Thiên, Nhược Lam... ! - Khả Vy nói trong khi khóe mắt đã bị cơn
nước lũ trào dâng.
Chưa bao giờ gạt tay anh ra khỏi lại dễ dàng tới thế. Cô quay mặt và bước đi.
Là anh buông tay trước.
- Tôi không tin ! - Lạc Thiên đạp đổ chiếc bàn đá, chén đĩa rơi loang choang.
Con sư tử điên cuồng Lạc Thiên xông tới Triệu Đông Kỳ.
- Hùng, cậu giữ Lạc Thiên lại, không sẽ xảy ra án mạng mất thôi ! - Gia Minh
chưa kịp can ngăn đã bị xô ngã.
Xung trận, một mất một còn, Lạc Thiên hiếu thắng đấp thụm vào bụng kẻ thù.
- Đánh đi, nếu anh cảm thấy tốt hơn ! - Triệu Đông Kỳ khẳng khái, xem như những
cú đánh này thay cho tình yêu dành cho Nhược Lam. - Gia Minh, anh đứng tránh ra
!
- Mày anh hùng quá đấy ! - Lạc Thiên nhổ toẹt cục tức trong họng, xắn cao tay
áo. Anh vẫn tiến tới dù mọi người giữ lại, chỉ có hai mẩu đứng về phía Đông Kỳ,
nhưng có người quan trọng với anh nhất lúc này, anh chỉ cần cô ấy thôi.
- Anh Thiên, đừng đánh nữa, em xin anh đấy ! - Khả Vy gào lên trong làn nước
mắt, cô khụy chân xuống.
- Xéo ra !
- Đi thôi, ra khỏi đây ! - Gia Minh tìm cách di chuyển Triệu Đông Kỳ, nhưng Khả
Vy còn chưa chịu, gáng giữ để Đông Kỳ cách cự li an toàn.
- Nhược Lam đừng giận anh Kỳ, vì em cần tiền, cần đổi đời nên mới trở thành kẻ
cơ hội như thế này. Anh ấy bị ép buộc thôi ! - Hẳn Triệu Đông Kỳ có nỗi khó
riêng, anh đã làm cho bao nhiêu việc, thương xót và bênh vực cô. Lần này, mong
rằng lời nói có thể hữu ích.
- Các người là lũ đểu giả, các người cần tiền hay cần gì từ nhà họ Cao sao
không nói thẳng ra còn bày đặt, lũ chuột cống thối thây ! Đừng bao giờ để tôi
nhìn thấy nữa. Khả Vy ! Tôi khinh bỉ hạng người như cô ! - trong cơn giận dữ
tột độ, Lạc Thiên không kiềm chế nổi nữa, vì anh quá hận, vì anh quá yêu, vì cô
đi quá giới hạn chịu đựng của anh rồi.
Khả Vy dừng lại trước ngưỡng cổng ra, đánh rơi ánh nhìn của sự thất vọng thảm
hại, tình yêu mục rỗng trong lời nói.
Lạc Thiên đau khổ gập người, anh chẳng còn thiết tha gì nữa.
Hết rồi.
- Chúng tôi đến từ toàn án nhân dân, xin thông báo có lệnh tạm giam Cao Lạc
Thiên !
Vũ Gia Minh lái xe chậm rãi khác lúc đi, xe vẫn có ba người, hàng ghế
dưới Khả Vy trị thương cho Đông Kỳ.
- Nhẹ tay thôi, đau lắm. Vết thương này liệu có để lại sẹo không ? - Đông Kỳ
làm như vừa xảy ra cuộc ẩu đả, đi ngang qua và vô tình là nạn nhân chịu tổn
hại.
- Biết là đau mà còn không thủ thế ! - Gia Minh phê bình.
- Nếu anh chăm bôi nghệ sẽ mau liền sẹo ! - lấy bông gạt cát, xức cồn vào miệng
vết thương hở, rắc thuốc là những gì Khả Vy làm được hiện tại.
- Bôi cái vàng vàng lên trán á ? Kì chết đi !
- Thế thì để thành con rết trên mặt đi cho đẹp ! - Khả Vy lỡ tay chạm mạnh
khiến anh đau nhói.
- Anh lái xe đi đâu vậy, chúng tôi muốn đến bến xe !
- Hai người định tha phương phiêu bạt giang hồ ? Tôi có ý này, cả hai đến chỗ
tôi ! - Gia Minh vẫn thẳng hướng xác định.
- Ở lại làm sao được, miếng silicon của tôi không giãn nở theo thời gian đâu!
Gia Minh nhìn lên kính chiếu hậu. Hai người đằng sau ngượng cười, họ coi như
chưa có chuyện gì xảy ra nhưng lại tìm cách giải quyết bằng việc đi xa. Lúc lựa
chọn giữa việc nói thật hay nói khác đi, rõ ràng Khả Vy đã xác định phải rời
khỏi.
- Anh cũng biết chuyện rồi à ? Vậy thì em bỏ bị quanh người được rồi đấy !
Khả Vy bỏ tay xuống, cô lắp lọ cồn lại và ngồi lặng im. Không làm theo.
- Vì đứa trẻ là em trai Lạc Thiên !
Cô thắt mình khi một lần nữa nhắc tới hai chữ Lạc Thiên, đặc biệt hơn là những
gì cô vừa nghe. Gia Minh cũng vội táp vào lề đường theo dõi.
- Trước ngày mất, ông Trương gặp anh. Ông không muốn Nhược Lam và Lạc Thiên, kể
cả Lạc Trung hay Lạc Nhã biết mình có con với một cô gái còn quá trẻ. Vì chuyện
này ông làm mọi cách để thuyết phục Cao phu nhân chọn vợ cho Lạc Thiên và yêu
cầu mang thai giả. Nhưng đến khi Cao phu nhân biết được Nhược Lam cũng là con
gái ông, bà giận dữ vô cùng, đưa đến quyết định kết thúc hai tám năm hôn nhân
và rằng chấm dứt việc thuê chúng ta, đứa trẻ đó bị bỏ mặc, bà chẳng cần quan
tâm bất kì thứ gì nữa, nó còn có mẹ, nếu muốn ông Trương hoàn toàn được quyền
đoàn tụ mẹ con nhà ấy. Nhưng ông không thể, hình ảnh người cha hết lòng vì con,
đặc biệt là Lạc Thiên sẽ sụp đổ khi anh ta biết rằng mình làm bố của đứa trẻ
chính là em trai. Nhưng có vẻ như ông không biết rằng Lạc Thiên cần em, Khả Vy
ạ !
- Vì thế mà cậu chấp nhận mất tình yêu của mình và kẻ khác, rồi biến mình thành
kẻ xấu xa… ?
- Anh không thể hiểu được những người thấp bé chúng tôi trong xã hội đâu ! -
Khả Vy dựa vào ghế, thật may vì hy sinh của cô không hề vô nghĩa. Lạc Thiên sẽ
mãi được tôn kính người cha dù anh đã mạt sát cô thậm tệ.
- Các người suy nghĩ t