
Em Là Học Trò Của Tôi Thì Sao?
Tác giả: Hân Như
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341060
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1060 lượt.
g.
- Anh hứa là phải trốn về đây thăm em đó.- Luna nũng nịu đặt lên môi anh một nụ hôn nóng bỏng.
- Nhất định rồi, con búp bê xinh đẹp của anh ạ! Cứ nghĩ đến cuộc sống nhàm chán ở đó là anh đã oải hết cả người
rồi.- Khánh Nam ôm eo cô nàng ngật ngưỡng bước vào thang máy ở King
Hotel. Trưa ngày mai anh sẽ lên máy bay về lại Việt Nam.
*
Về Việt Nam đã hơn hai tuần rồi mà Khánh Nam vẫn không tài nào quen được với khí hậu và nếp sống mới ở đây. Bà
nội cưng chiều còn hơn cả ba mẹ anh khi trước, nhưng anh không sao thoát khỏi cảm giác buồn chán. Đã vậy anh còn bị ông chú Trung- bạn thân của
ba anh ngày trước suốt ngày kè kè nhắc nhở. Hai bà chị họ sinh đôi Vân
Anh, Mai Anh thì cả ngày tò tò theo anh, đi đến đâu cũng khoe khoang
hãnh diện vì cậu em họ đẹp trai, ga lăng. Giá như hai bà chị họ này mà
được mẹ anh dạy dỗ chắc đã không đến nỗi hư hỏng như bây giờ.
Vừa về nước, Khánh Nam đã cặp ngay với
một bà chị xinh đẹp trong đám bạn ăn chơi của hai bà chị họ, nhưng chỉ
được ba ngày là anh chán. Thì ra con gái ở đây cũng táo bạo chẳng thua
gì cô nàng búp bê Luna của anh cả.
Niềm an ủi nhỏ nhoi của anh là ngày nào cô em gái đáng yêu cũng gọi điện nhỏ to với anh.
- Anh Gấu ở đó có vui không?
- Chán ngắt Cún ơi.- Anh thở dài ngán ngẩm.
- Mẹ nói Hà Nội đẹp lắm mà.
- Ờ thì có đẹp. Nhưng mà em cứ thử một lần bị kẹt cứng một chỗ trong ô tô hai tiếng đồng hồ liền ở ngoài đường coi em nghĩ sao?
- Cún nhớ anh Gấu lắm. Mẹ nói bao giờ
đến nghỉ đông mẹ sẽ cho Cún về thăm anh Gấu và bà nội. Cún cũng xin với
mẹ bao giờ vào đại học Cún về đó ở với anh Gấu nhé!
- Ngốc thế... Về đây làm gì? Cún về ai chăm sóc ba mẹ?
- À, tại anh Gấu giận không nói chuyện với mẹ nên mẹ hỏi anh đã sang thăm chú Khánh và cô Linh chưa?
- Có đi ăn tối với họ rồi.
- Có gặp chị con gái của cô chú ấy không?- Cún háo hức hỏi.
- Không, mà anh Gấu chả quan tâm. Bọn con gái ở đây chán ngắt, chẳng khá hơn con bé Luna là mấy.
- Trời, mới về mà đã có bạn gái rồi hả?
Anh Gấu tài nha. Ơ mà Cún phải đi học piano đây. Có gì Cún gọi cho anh
sau nhé! Cho em gửi lời hỏi thăm bà nội và hai bà chị chảnh nữa.
- Ừ... Tạm biệt.- Khánh Nam gửi tới cô em gái một chiếc hôn gió trước khi cúp máy.
8h tối, hai bà chị họ lại rủ rê anh đi bar, có một bữa tiệc sinh nhật của cô bạn nào đó trong nhóm sẽ diễn ra lúc 10h.
- Em chán cảnh lái máy bay bà già rồi.- Anh nằm dài ra giường vẻ lười biếng- Không đi đâu, thật phiền phức chết đi được.
- Thôi năn nỉ em mà.- Vân Anh kéo tay
anh lôi dậy- Không thích hơn tuổi thì kiếm đứa kém tuổi. Đi với bọn chị
cho vui. Ở đây em cũng có đứa bạn nào đâu.
- Đến trường bị bọn con gái theo cũng đủ phiền lắm rồi.- Anh càu nhàu.
- Nhưng bọn chị đã hứa là sẽ dẫn em đi cùng rồi. Bọn bạn chị nó mê em lắm mà.- Mai Anh năn nỉ.
- Nhưng bà nội có mắng thì hai chị chịu nhé! Ai bảo dụ dỗ con nít...- Anh ra điều kiện.
- OK, đi thôi.- Vân Anh toét miệng cười và kéo anh ra xe.
Thực ra, ngoài việc hãnh diện vì có cậu
em họ đẹp trai, tài tử, hai bà chị họ này còn thích ra oai với thiên hạ
khi được đi trên chiếc xe nổi tiếng Windy. Chiếc xe này đã được đưa từ
trường đua Golden Arrow ra khi anh về đến Việt Nam.
Để mặc hai bà chị đua đòi nhảy nhót ngoài sàn, gào rú với đám bạn ăn chơi như một bọn điên, anh đi về phía quầy bar ngồi.
- Chivas.- Anh nói với gã bồi và đưa mắt tìm kiếm một con nai xinh đẹp để nói chuyện cho đỡ chán.
Và đôi mắt anh dừng lại ở một bàn khuất
sau kệ trưng bày rượu ngoại, nơi có một cô gái đang ngồi. Cô ta ngồi đó
một mình, cốc rượu đầy còn nguyên trên bàn. Cô ta cúi mặt, thỉnh thoảng
lại đưa tay lên má. A, thì ra cô ta đang khóc. Một kẻ lạc loài kì lạ
trong một chốn chỉ dành cho sự vui vẻ này.
Anh tiến lại, ánh mắt nhìn cô ta đầy
hiếu kì, mà cái làm cho anh hiếu kì xưa nay không nhiều. Anh ngồi xuống
đối diện cô ta, hỏi:
- Này cô bé xinh đẹp, tôi có thể ngồi đây được chứ?
Ngước đôi mắt đỏ mọng lên nhìn anh trong một giây, rồi cô ta lại gằm mặt xuống bàn.
“Dám lơ mình đi à?” Anh cau có nghĩ.
- Sao cô lại khóc ở một nơi chốn đông vui như thế này vậy?
Cô ta không đáp, cũng chẳng thèm nhìn anh thêm một lần nào nữa.
“Nhạt nhẽo thật.” Khánh Nam bực dọc vì
lần đầu tiên anh nói đến câu thứ hai mà có một đứa con gái không thèm
đáp lại một câu, thậm chí còn nhìn anh bằng đôi mắt chán ngắt.
Lần thứ ba, quyết tâm bắt cô ta phải mở
lời, anh với tay lấy cốc rượu trắng trước mặt cô ta định uống, và lần
này cô ta có phản ứng thật. Nhưng hiệu quả có vẻ hơi quá khi cô ta giằng lấy lại cốc rượu làm rượu đổ tràn ra tay áo sơ mi của anh. Giận điên
người, anh gằn giọng:
- Ê, cô bị điên à đồ xấu xí này?
- Ai điên ở đây thì người đó tự biết- Cô ta đáp lại- Cốc rượu này không dành cho anh. Cút về với hai con vịt của anh đi.