
Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất
Tác giả: Hân Như
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341062
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1062 lượt.
chiều, làm giấy tờ
trên tay người đó rơi hết xuống đất. Nhưng người tru tréo lên sinh sự
lại chính là anh:
- Ê này, bộ đui hả? Không thấy người ta đang đi hay sao mà không biết đường tránh.
Con nhỏ xấu số lúi húi nhặt từng tờ giấy dưới mặt đất, lặng thinh chịu trận.
- Này, cô bị điếc à? Ngẩng đầu tôi xem nào?
Cô ta tuyệt nhiên vẫn cắm cúi vào đống
giấy má bừa bãi trên sân. Anh đặt chân lên một tờ giấy khi cô ta định
quơ đến nó, định buộc cô ta phải ngẩng đầu lên. Nhưng cô ta chỉ dừng lại 2 giây để nhìn tờ giấy và... bỏ qua nó, tiếp tục nhặt những tờ khác.
Cái hành động chống đối đó là anh muốn nổi điên. Dạo này, phải nói là từ hồi về đây, anh hay nóng tính hẳn, không vừa lòng một chút là có thể
làm ầm lên như một con mụ bán cá ngoài chợ (theo cái kiểu mà bà chị Mai
Anh hay mỉa mai mấy con nhỏ mà bà ta không ưa) rồi.
- Này, đồ xấu xí kia, tôi đang nói với cô đấy...- Anh tức giận xông đến, cúi xuống túm lấy cổ áo cô ta kéo về phía mình.
Cái mà anh nhận được là một ánh mắt vô
hồn, vô cảm, không có một chút sức sống nào, u ám như người đã chết vậy. Anh giật mình buông tay ra, miệng ú ớ:
- Xấu...xấu gái đấy à?
Từ lúc gặp con nhỏ khùng bị bạn trai bỏ
rơi trong quán rượu hôm trước đến giờ, anh gán luôn cho cô ta cái biệt
danh “xấu gái” mặc dù công bằng mà nói cô ta chẳng xấu chút nào. Chỉ có
điều trông cô ta héo hắt như một cái cây khô vậy. Không biết có phải mấy ngày hôm nay anh hay nghĩ về cô ta không mà sáng nay đụng trúng luôn.
- Tôi không ngờ cô học cùng trường với tôi đấy.- Anh nói thêm.
Anh không muốn to tiếng với cô ta vì cảm thấy cô ta đã có quá nhiều thương tổn trong lòng rồi. Hơn nữa, nhìn cái bộ mặt như đưa đám của cô ta làm anh thấy một ngày bỗng nhiên u ám hẳn
đi, đến nổi cáu anh cũng chẳng thiết tha gì nữa.
Anh vừa nhặt đám giấy cho cô ta, vừa
liếc nhìn. So với mấy ngày trước, trông cô ta bây giờ còn thảm hại hơn
nhiều, chẳng khác gì một con gấu trúc suy dinh dưỡng cấp độ 3 cả.
“Cái quái gì làm cô ta trông như thây ma thế nhỉ?”- Khánh Nam tự nhủ- “Chẳng lẽ chỉ vì bị một thằng con trai bỏ
rơi mà ra nông nỗi này à?”
- Này xấu gái...- Anh đưa xấp giấy cho
cô ta- Tại sao cô cứ phải khổ thế nhỉ? Vì một thằng Đông Gioăng mà thành ra như thế này không đáng đâu.
Không cám ơn, cũng không thèm nghe anh
nói, cô ta lại đứng dậy, đi thẳng về phía trước, u uất như một cái xác
không hồn. “Mình có lòng tốt đưa ra lời khuyên mà cô ta không thèm cảm
ơn một tiếng. Đâu phải lúc nào anh đây cũng tử tế thế đâu chứ.”
Và anh khẽ rùng mình, hôm trước cô ta có nhắc với thằng kia về cái chết, không lẽ cô ta muốn chết thật? “Lạy
trời đừng bao giờ mình yêu phải con nhỏ nào dở điên dở khùng như thế,
chứ không cả đời mình không dám lấy vợ quá! Con gái ở cái xứ này...không đỡ được.” Anh định chạy đuổi theo cô ta nhưng vừa nhác thấy bóng mấy
đứa con gái trong lớp, anh vọt lẹ.
- Cứ chuồn khỏi đây để được toàn mạng đã rồi tính sau.- Anh nghĩ và lái xe vụt ra khỏi cổng trường.
*
- Ngày mai là ngày giỗ một người bạn cũ của ba mẹ, con hãy thay ba đến viếng mộ cô ấy nhé!
- Nhưng con có biết mộ cô ấy ở chỗ nào đâu ba?- Anh cự lại mặc dù anh rất sợ ba anh sẽ nổi giận.
- Việc đó không phải lo, ba đã dặn chú
Trung đưa con đi rồi. Những gì cần chuẩn bị chú ấy sẽ lo hết, con cứ đi
theo chú ấy là được.
- Vâng, con biết rồi.
Anh chào ba mình và cúp máy.
“Haizz. Tối ngày không đi với bà nội đến chỗ nọ họp thì đến chỗ kia dùng tiệc, mình chán đến tận cổ rồi. Ước gì
có Luna ở đây mình sẽ đưa cô ả ra Hạ Long du hí.” Anh thầm nghĩ và ngạc
nhiên là lần đầu tiên trong những ngày qua, anh nhớ tới con búp bê Hà
Lan xinh đẹp của mình. Và hình ảnh con búp bê đó ngay lập tức được thay
bằng khuôn mặt đờ đẫn, thất thần và đôi mắt vô hồn, nhưng đôi khi lại
hốt hoảng lo sợ của con bé lập dị kia. Anh vội đập đầu xuống gối lẩm
bẩm:
- Nghĩ làm quái gì kẻo đêm lại gặp ác mộng...
Nơi mà chú Trung đưa anh đến không phải
là một nghĩa trang nào đó như anh vẫn tưởng, mà là một bãi bồi giữa sông Hồng. Ngôi mộ đó nằm ở cuối bãi, giữa mênh mông những bông cỏ lau cao
bằng đầu người. Người trong bức ảnh trên bia mộ đã mất gần 30 năm trước, khi còn khá trẻ.
- Cô ấy là bạn của ba mẹ cháu ạ?- Anh hỏi chú Trung.
- Phải, năm nào chú cũng thay mặt bố mẹ cháu đến đây thắp hương cho cô ấy. Bố cháu nói cô ấy thích nhất là hoa thạch thảo tím.
Hai người thắp hương và nhổ vài ngọn cỏ
lơ thơ trên mộ rồi lên đường ra về. Khánh Nam cũng chả thích thú gì khi ở lại một nơi thơ mộng nhưng lại có ngay một ngôi mộ lạnh lẽo nằm đó.
Vừa lên đến cầu Long Biên, anh ngẩn ra nhìn một người đang lững thững đi về phía giữa cầu, giật mình nói với chú Trung:
- Cháu về sau. Chú cứ về trước đi nhé!
- Vậy chú bắt taxi về trước. Nhớ về sớm đấy, tối nay cháu phải chở bà nội đi dự khai trương khách sạn mới ở bên Hà Đông mà.
- C