Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Không Hối Tiếc

Yêu Không Hối Tiếc

Tác giả: Hân Như

Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015

Lượt xem: 1341169

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1169 lượt.

Đôi mắt chứa đầy đau đớn vì bị tốn
thương của Nam cứ ám ảnh cô mãi. Anh đau, cô cũng chẳng khá hơn. Tại sao chuyện này lại xảy đến với cả hai cơ chứ?

Cách đó một tiếng, khi cô vừa bước vào
sân, thì đột nhiên cô nhìn thấy Nam. Anh đang đứng dựa lưng vào cánh cửa phòng cô, đầu hơi cúi xuống. Thế nên anh đã không nhìn thấy cô vội lùi
lại và đi ra cổng.

Bước vào quán cafe ở phía bên kia đường, chọn cho mình một chỗ kín đáo có thể nhìn sang phía cổng nơi cô thuê
trọ, cô ngồi đợi. Nhưng ba mươi phút trôi qua, cô vẫn không thấy anh đi
ra. Không còn cách nào khác, nếu cô không đối diện với anh, thì có lẽ
anh sẽ còn ở đó mãi, hoặc sẽ đến tìm cô nhiều lần nữa. Làm sao có thể
quên nếu như anh cứ đến liên tục như thế?

Và cô mở máy, gọi cho người đồng nghiệp, cũng là trưởng phòng trực tiếp của mình.

Diễn xong vở kịch cô cũng hoàn toàn kiệt sức. Nhưng còn sự lựa chọn nào khác đâu. Đây là lối thoát duy nhất cho
cả hai lúc này. Khánh Nam vì sống quá tình cảm nên cô biết anh sẽ không
tài nào chủ động kết thúc được. Cô sẽ phải là người làm chuyện đó. Cả
hai sẽ được giải thoát khỏi những mâu thuẫn và dằn vặt trong lòng, và
bản thân cô tin rằng anh chắc chắn sẽ được hạnh phúc, dù người bước bên
anh sau này có là ai đi nữa.

***

Ngước nhìn bóng những cây hoàng lan đang mùa nở hoa, lòng Nam lại thấy nhói đau trở lại. Những kỉ niệm mà anh
đang cố chôn vùi sống lại rõ ràng hơn lúc nào hết. Gương mặt nghiêng
nghiêng thanh thoát. Bài hát u hoài về người vợ đợi chồng. Mùi hương đầy ám ảnh của hoa hoàng lan. Cái buổi chiều đầy liêu trai ấy lại hiển hiện trong anh. Anh càng cảm nhận được nỗi đau sâu sắc nơi trái tim mình lúc này.

Nếu không phải đưa mẹ đến đây lễ chùa,
chắc anh cũng không biết khi nào bước chân anh mới trở lại chốn này.
Ngồi xuống một ghế đá nhìn ra hồ, anh cố vùi dập đi nỗi nhớ Phượng Vũ,
lúc này đang cồn cào trong lồng ngực.

Mấy ngày nay, anh không khi nào là không nhớ đến cô, lúc ăn, lúc làm
việc, và cả trong giấc mơ nữa. Anh chẳng thiết tha với bất kì cái gì, cứ ra khỏi công ty là anh chạy ngay về nhà, chui vào phòng của Vân, và
ngồi nhìn em gái mình. Đôi khi anh nói chuyện với Vân dù biết bây giờ cô chẳng còn hiểu gì nữa.

Tiếng mẹ anh nhẹ nhàng bên cạnh:

- Con ra đây làm gì vậy?

- Xong chưa mẹ?- Anh đứng ngay dậy, hỏi.

- Ừ, đợi chút nữa vào hạ lễ là xong.- Mẹ anh ngồi xuống ghế và vỗ vỗ xuống bên cạnh- Con ngồi xuống đây, mẹ con mình nói chuyện.

Anh biết mẹ anh muốn nói chuyện gì, nhưng anh cũng chẳng còn đủ mạnh mẽ để phản đối nữa.

- Mẹ thực sự cũng không vui vẻ gì khi
chuyện này xảy ra với hai đứa. Tình yêu thì không có tội gì, nhưng đôi
khi con vẫn phải chọn lựa, và đó là điều khó khăn nhất với mỗi người.
Con có thể đủ dũng cảm để đặt bút kí bất kì bản hợp đồng nào, nhưng
quyết tâm từ bỏ một ai, và chọn một ai đó thì lại khác...

- Mẹ... con quên chuyện đó rồi. Con sẽ quên cô ấy. Con đã sai khi trách mẹ, trách ba và rũ bỏ hết trách nhiệm của con.

- Con không sai. Con nói đúng nhiều
chuyện lắm. Ba mẹ không nên áp đặt mọi thứ cho con. Nhưng việc mẹ phản
đối con và Vũ cũng là tốt cho hai đứa. Vả lại, dù không có chuyện đó xảy ra, nếu như cho mẹ chọn giữa Vũ và Sang thì có lẽ mẹ sẽ chọn Sang.

- Tại sao ạ?

- Vì ba và mẹ đã nợ cô My Vân, mẹ con bé ấy quá nhiều mà hết cuộc đời này ba mẹ không thể trả hết được. Đó là
một món nợ tình cảm rất lớn.

Nam đưa mắt nhìn mẹ mình một cách tò mò. Anh muốn biết mẹ anh đang nói đến chuyện gì.

Mẹ anh hơi mỉm cười rồi nói tiếp:

- Khi còn trẻ, trước khi ba và mẹ quen
nhau, ba con và cô Vân yêu nhau. Mối quan hệ của họ rất tốt, và ba con
thật sự rất yêu cô ấy. Sau đó thì cô ấy ra nước ngoài du học. Trong thời gian cô Vân học ở Pháp thì ba và mẹ quen nhau, rồi rất tự nhiên, ba mẹ
đến với nhau. Một ngày, cô ấy trở về, và ba con đứng giữa hai lựa chọn.
Ba con đã chọn mẹ. Vì một hiểu lầm đáng tiếc mà ba mẹ đã phải xa nhau.
Ba con quyết định cưới cô ấy. Nhưng vào ngày thành hôn của hai người họ, ba con đã chọn cách bỏ đi, để bảo vệ tình yêu với mẹ, và phụ lòng cô
ấy. So với Sang bây giờ, tình cảnh của cô Vân khi đó còn khổ hơn nhiều.
Một cô dâu bị bỏ lại trong đúng ngày vu quy của mình. Mặc dù cô ấy không để tâm, nhưng ba mẹ vẫn cảm thấy có lỗi cho đến tận bây giờ.

Khánh Nam lặng người đi. Anh hiểu câu chuyện của mẹ anh.

- Có những lúc chúng ta phải đối diện
với những bước ngoặt quan trọng của đời mình. Cái chính là con phải sáng suốt và để sao cho sau này không hối hận. Minh Sang không phải là con
bé xấu bụng, chỉ là tình yêu đã làm cho nó trở nên ích kỷ hơn. Nó chỉ
như con nhím, xù lông lên để bảo vệ cái tình yêu mong manh của nó. Con
nên cám ơn nó vì nó đã giúp con nói ra điều khó khăn nhất trong lòng
con.

- Con hiểu ý mẹ. Con không hứa với mẹ là con sẽ yêu Sang lúc này. Nhưng con hứa với mẹ, con sẽ học cách chấp nhận cô ấy.

- Con quyết định lựa chọn rồi sao?

-