XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Biệt thự của người đã chết - Full

Biệt thự của người đã chết - Full

Tác giả: Alfred Hitchcock

Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015

Lượt xem: 1341163

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1163 lượt.


- Peter! thằng đó trốn rồi! Đuổi theo!
Nhưng Peter chằng nhìn thấy gì. Justus và Bob nằm dưới đất, còn kẻ lạ mặt… ? Gã biến đi như bị mặt đất nuốt chửng.
- Mình tin là gã trốn ra phía đằng sau hàng rào kia! - Justus kêu lên và chồm dậy.
Nhưng cái khoảng hàng rào ngăn ngôi nhà của Dora Masstrantonio với ngôi nhà hàng xóm rất cao và rậm, không thể nào lách người qua nổi.
- Có thể gã chạy ra phía đường, - Bob thở hỗn hển.
- Ngớ ngẩn, - Thám tử phó cãi lại.
- Nếu như thế thì nó phải chạy ngang qua mặt mình.
Mặc dầu vậy, bộ ba thám tử vẫn thử vận may của họ và chạy xuyên qua khoảng vườn ra phía trước nhà. Con phố tối và vắng, trên mặt nhựa đường là làn mưa trắng xoá, tiếng nước cuộn ùng ục bên miệng cống. Chiếc Rolls Royce đứng im phăng phắc ở vị trí của nó. Cánh cửa bên tay lái mở ra và chú Morton bước xuống.
- Các cậu cần giúp không?
- Gã đó biến mất rồi! Chú có nhìn thấy gã không, chú Morton?
- Không. Không có ai xuất hiện ở ngoài nầy.
- Khốn nạn!
Sao lại thế được, Justus? - Peter hỏi.
- Gã không thể biến thành không khí được!
Justus nghiến răng nhìn làn mưa.
- Nhưng rõ là gã đã làm thế.


Câu chuyện bốc mùi khó ngửi
Khi cả bộ ba cùng chú Morton quay trở vào ngôi nhà thì bà Adams đã bình tĩnh lại được đôi chút.
- Trông các cậu làm sao thế hả? - Cô Mathilda kêu lên, một nửa kinh hãi, một nửa giận dữ, và thoáng quên đi vị trí cô đồng.
Justus nhìn xuống người mình. Cả Bob lẫn cậu không phải chỉ ướt như chuột lột, mà còn bẩn thỉu khắp người vì đã lăn lộn trên nền cỏ ướt.
- Tôi xin lỗi, - Thám tử trưởng nói với tất cả những người có mặt, - nhưng chúng tôi đã nhìn thấy có người đứng bên ngoài cửa sổ và tìm cách tóm gã.
Đáng tiếc là gã đã trốn thoát.
- Các cậu nhìn thấy một người? - bà Adams nhắc lại với giọng run rẩy.
- Phải là hồn ma Dora? - Hai con mắt bà mở tròn ra, trong một thoáng trông như thể bà sắp thật sự ngất đi.
- Không, không phải hồn ma, - Justus khẳng định chắc chắn.
- Đó là một người đàn ông mặc một chiếc áo mưa màu đen, tôi nhận thấy rõ như thế. Gã đã quan sát tất cả những gì xảy ra trong phòng khách nầy trong những giây phút qua.
Nhưng bà Adams có vẻ như không nghe cậu nói nữa.
- Hồn ma Dora! - Bà nói thêm lần nữa.
- Tôi nói đúng mà. Chị ấy ở đây, ở trong ngôi nhà nầy. Vậy mà các chị không tin tôi! - Bà chống tay nhỏm người dậy, rồi gắng sức ngồi lên, bằng vẻ trách móc, bà lần lượt nhìn hai người bạn mình. Bà O Donnell và tiến sĩ
Jones hối hận cúi đầu.
- Chị rất tiếc, Elouise, - bà O Donnell nói.
- Chị đâu có biết. Thật đấy, chị cứ tưởng tượng ra thôi. Nhưng mà bây giờ… - Bà quay sang phía cô Mathilda.
- Tôi phải xin lổi cô thưa cô, thưa cô đồng. Tôi đã gắng không để cô nhận ra, là ban đầu tôi đã thoáng không tin váo khả năng của cô, nhưng bây giờ thì cô đã mở mắt cho tôi. Tôi cám ơn cô nhiều lắm!
- Tôi… e hèm… vâng thì…
- Đừng vội thế chứ! - Justus phản đối.
- Chẳng lẽ bây giờ mọi người muốn khẳng định là nhà nầy có ma?
- Vâng thì, tôi … , - bà O Donnell bắt.
- Ít nhất thì hồn ma cũng đã lên tiếng và…
- Tất cả chúng ta đã nhìn thấy! - bà Adams hăng hái thêm vào.
- Tôi thậm chí đã cảm nhận thấy Dora! Cứ như thể chị ấy đứng sát ngay bên tôi! Làm sao mà cậu có thể nghi ngờ được nữa, Justus?
Thám tử trưởng bị dồn vào góc tường. Dĩ nhiên cậu không thể nói sự thật - rằng cô Mathilda chẳng phải cô đồng và tất cả là một trò đùa, nhưng nói ra điều đó chẳng khác nào tự phủ lên văn phòng thám tử của họ một lớp sơn đen.
Vậy là cậu đã dẫm phải chính cái bẫy của mình. Thế nên Thám tử trưởng gắng gỏi đưa ra một luận cứ khác:
- Thế còn người đàn ông đứng bên cửa sổ thì sao?
- Anh ta có liên quan gì?
- Các cô không thấy kỳ lạ là gã đã quan sát cuộc gọi hồn của chúng ta từ đầu sao? Hay trong cái khu vực nầy, chuyện người lạ ban đêm đứng bên cửa sổ nhà người khác là chuyện bình thường? Gã đàn ông đó là ai? Gã muốn gì? Liệu có khả năng gã liên quan đến cái bóng ma của chúng ta không?
- Tôi không biết ông ta là ai hay ông ta muốn gì, - bà Adams thú nhận. - Nhưng làm sao mà ông ta lại liên quan được đến hồn ma của Dora? Đúng là chuyện ngớ ngẩn, Justus! Ta thử hỏi cô Mathilda mà xem. Cô ấy là cô đồng mà. Cả cô cũng đã cảm nhận được sự hiện diện của Dora, đúng không?
- Tôi… - cô Mathilda ném một cái nhìn bất lực sang phía Justus.
- Thế nầy, tôi… tôi không biết là tôi cần phải nói gì. Việc đã xảy ra… ừ thì… - mặt cô bây giờ đỏ dội lên.
- Đó là một kinh nghiệm hết sức đặc biệt, bởi vì… bởi vì…
- Bởi vì cô không thể nhớ lại chắc chắn mọi việc đúng không? - Chú Morton nhảy vào giúp đỡ cô.
- Có phải là các cô đồng trong những cuộc gọi hồn đều sa vào một trạng thái xuất thần và sau đó hầu như chẳng biết chuyện gì đã xảy ra?
- Đúng thế! - Cô Mathilda kêu lên, hơi quá lớn giọng một chút.
- Đúng thế, chính xác là như thế đấy! nhưng đó là chuyện hết sức bình thườ