
Tác giả: Alfred Hitchcock
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1341168
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1168 lượt.
không nhận ngay ra lớp bột nầy, giờ mình phủ một lớp đất mỏng lên trên.
- Bột mì hả? - Bob hỏi.
- Không phải lúc nào cũng cần ngay đến các vũ khí kỹ thuật cao, đúng không nào?
- Vậy thì bọn mình chỉ còn biết hy vọng là cái kế hoạch của cậu sẽ hoạt động, - Bob nói.
- Mình chỉ mong sao cái thằng cha đó đừng ló mặt ra nữa, - Peter cãi lại. -
Ngày hôm qua mình đã thấy rùng rợn đủ rồi, cứ mỗi lần nghĩ tới cảnh bị cái dáng người đen ngòm đó quan sát.
Đột ngột, một giọng đàn bà cất lên chói chang sau lưng bộ ba:
- Nầy! Chúng mày làm cái gì ở đây hả?
Peter xoay lại. Đằng sau cậu là lớp hàng rào rất đây ngăn cách với khuôn viên hàng xóm đang nhô lên trong bóng tối. Người đàn bà vừa cất tiếng có vẻ như đang đứng phía bên kia hàng rào. Cậu không nhìn thấy bà ta.
- Có… có phải bà nói chúng tôi?
- Dĩ nhiên là tao nói bọn mày! - Người đàn bà phun phè phè.
- Cút đi ngay lập tức hay tao gọi điện cho cảnh sát đây!
- Nầy, từ từ đã chứ! - Bob bực bội kêu lên.
- Bà là ai mới được?
- Willow. Tao sống ở đây. Và tao biết chính xác là bọn mầy không có phận sự gì trong khoảng vườn bà Mastratonio! Bọn mầy chỉ dẫm nát những cây hồng xinh đẹp của bà ấy thôi! Cút đi!
- Có vẻ như bà không được biết rằng đây không còn là khoảng vườn của à Mastratonio nữa, - Bob phun trở lại.
- Ngôi nhà bây giờ của bà Adams. Dĩ nhiên là tao biết. Chẳng lẽ mầy định lừa tao rằng mầy là bà Adams hả?
- Chúng tôi có hẹn với bà ấy, - Justus nói, cố gắng bình tĩnh hết sức mình.
- Có hẹn ở vườn hoa hả? Ái chà, Nếu chúng mày không cút đi ngay lập tức, tao bảo chồng tao vác súng săn lại đây!
- Nầy bà, bà có điên chưa đấy? Bob la lên.
Justus đặt bàn tay lên vai cậu bạn, ý trấn an.
- Thôi quên đi, Bob. Có những người như thế đấy. Mình chẳng làm gì được đâu. Ta đi vào nhà thôi.
Cả bộ ba đi vòng quanh ngôi nhà và tiếng gầm la thét của bà hàng xóm mỗi lúc một nhỏ hơn.
Lần nầy, người mở cửa và dẫn bộ ba vào phòng khách là Cecilia Jones.
Justus quan sát người đàn bà đó thật kỹ lưỡng. Hôm nay bà để tóc xoã, gây ấn tượng trẻ lại vài tuổi. nét nghiêm khắc đã biến khỏi khuôn mặt. Sau lối cư xử lạnh lùng, xa cách mấy ngày hôm trước, bà tiến sĩ hôm nay gây ấn tượng mở hơn rất nhiều.- Cám ơn các cậu đã tới,- bà nói bằng giọng ấm áp khi bộ ba buớc vào phòng khách. Bà O Donnell và Elouise Adams không có mặt.
- Thật đáng tiếc là cô đồng Mathilda không đến đuợc đây với chúng ta. Các cậu nghĩ sao, nếu không có cô ấy giúp, liệu hồn Mastratonio Dora có trả lời cho chúng ta không?
- Rồi ta sẽ biết thôi, Justus đáp lời.
- Thưa cô, Cô Jones, hôm nay trông cô thật khác. Chẳng phải hôm qua cô chính là ngưòi nghi ngờ nhất cả nhóm hay sao?
Bà tiến sĩ cươi vui vẻ.
- Đúng là tôi có nghi ngờ, rỏ ràng là tới thời điểm đó chưa có hồn Mastratonio nào nói chuyện với tôi. Thiết lập được mối giao tiếp với cô bạn gái Dora yêu mến của tôi thật sự là… thật sự đã gây ấn tượng mạnh mẽ. Nếu tôi linh cảm được là Elouise có lý biết bao suốt thời gian đó, chắc tôi đã không cư xử cứng rắn với cô ấy tới thế.
Bộ ba thám tử trao cho nhau những cái nhìn đấy ý nghĩa. Giờ thì cả đến tiến sĩ Jones cũng bắt đầu ám ảnh. Tối nay chắc còn sẽ xảy ra nhiều chuyện hấp dẫn đây.
Trong khi bộ ba ngồi chờ hai người đàn bà còn lại, tiến sĩ Jones cầm một que diêm thật dài, loại diêm châm lò sưởi, đi xuyên qua phòng khách và châm cho tất cả các cây nến cháy lên.
- Các cậu biết không, đêm hôm qua chúng tôi còn nói chuyện với nhau rất lâu về những sự kiện đã xảy ra. Và Elouise đã thuyết phục được tôi. Đúng là Dora ở đây, linh hồn cô ấy còn sống trong ngôi nhà nầy. Và cô ấy muốn trao cho chúng tôi một thông điệp. Chúng ta phải tìm cho ra cô ấy muốn nói gì.
Trước khi một người trong nhó ba kịp lên tiếng trả lời, thì bà Adams và bà O Donnell bước vào phòng. Bob giật nảy mình khi trông thấy bà Adams. Người đàn bà như thể vừa già đi mười tuổi. Mặt bà ngả màu xám và hõm sâu, hai con mắt trong suốt lấp lánh tia nhìn hoảng hốt, bất an. Bà yếu đến mức độ bà O Donnell phải đỡ thêm cho bà, và trông như thể không hề ngủ được lấy một giây đồng hồ cả đêm qua.
- Cô em Elouise tội nghiệp của chúng tôi hôm nay không được khỏe, - bà Bernadette nói khi nhìn thấy nét mặt bối rối của Bob.
- Chuyện xảy ra hôm qua khiến cô ấy xúc động mạnh.
- Vâng, thế thì chúng ta có thể hoãn cuộc họp lại, - Bob nói nhanh. Cậu thấy thương người đàn bà già nua.
- Không, không, chúng ta càng nhanh biết Dora muốn nói gì, thì câu chuyện trầm trọng càng nhanh chấm dứt, tôi tin chắc như thế, - bà O Donnell nói.
- Lại đây, em ngồi xuống đây, em gái thân mến.
Bà Adams lảo đảo bước về phía chiếc bàn tròn và ngồi xuống. Trái tìm Bob như muốn vỡ ra khi nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của người đàn bà đang hướng về phía giữa bàn, mặc dù tấm bảng Ouija vẫn chưa được đưa lên trên đó. Rõ ràng bộ ba thám tử đã góp một phần đẩy bà Adams đến trạng thái thảm thương hiện thời, chỉ có điều bà chưa biết mà th