Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Biệt thự của người đã chết - Full

Biệt thự của người đã chết - Full

Tác giả: Alfred Hitchcock

Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015

Lượt xem: 1341184

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1184 lượt.

ghe có vẻ hứa hẹn đấy, - Peter nói.
Tiến sĩ Jones bắt đầu cho máy phát âm của chiếc băng cassette và xoay cho loa to lên. Sau vài giây trôi qua, người ta nghe thật rõ giọng bà O Donnell. Chất lượng của âm thanh quả thật xuất sắc và sau vài lần điều chỉnh những cần gạt các thành phần âm thanh, tiếng phát ra nghe như thể có một bà Bernadette O Donnell thứ hai đang có mặt trong phòng.
- Dora, chúng ta gọi em. Nếu em ở đây, xin hãy lên tiếng!
Căng thẳng, cả ba thám tử chăm chú lắng nghe. Không thấy gì, chỉ có tiếng rầm rì đều đặn quen thuộc của mỗi băng cassette.
- Em đã hai lần liên hệ với chúng ta. Bây giờ chúng ta xin em hãy nói với chúng ta.
Lại im lặng. Rồi một tiếng lầm rầm: Tiếng động của chiếc ôtô đi ngang qua đoạn đường trước nhà. Tiếng gõ của con chim gõ kiến nghe mạnh và to, như thể nó đang ở trong phòng nầy. Ngoài ra không có gì.
Peter đã tin chắc là chẳng nghe thấy gì nữa hết. Thí nghiệm đã thất bại. Và cậu thầm thú nhận với mình rằng, kết quả như thế là rất đúng với ý cậu. Nếu thật sự có một giọng Phantom thì Cậu bất chợt dỏng tai lên. Có cái gì kia! Một âm thanh cao, than vãn, như một hỗn hợp của tiếng khóc và tiếng hát, nó vang ra và rung lên trong không khí. Tiến sĩ Jones vặn cho loa to hơn nữa. Tiếng động kia trầm xuống, rồi trầm hơn nữa, rồi một giọng nói nổi lên.
Giọng nói bị bóp méo như với một chiếc radio có chất lượng tồi, nghe nó dèn dẹt, bị băm nhỏ, khô khan như tiếng sắt cây đập vào nhau, như thế người ta đang chụp một cái xô lên đầu. nhưng dù giọng nói đó bị bóp méo bao nhiêu, người ta mặc dầu vậy vẫn hiểu rõ từng lời. Thông điệp ngắn ngủi, nhưng khiến tất cả những người có mặt đờ ra.
- Tôi ở đây, các bạn thân yêu. Dora ở đây!


Và kẻ sát nhân là…
Bà Adams buông ra một tiếng thét nhỏ. Bà nhảy ra khỏi ghế rồi ngay lập tức ngồi xuống cùng cái thân hình run rẩy.
Tiền sĩ Jones vặn cho loa to hơn nữa, và hầu như hoảng hốt xoay và đẩy tất cả những núm vặn và những cần gạt trong dàn nhạc.
Bernadette O Donnell tóm lấy cánh tay của Bob và ấn thật mạnh. Ánh mắt của bà hướng vào chiếc loa, như thể không phải bà chỉ nghe thấy giọng của Dora phát ra từ đó, mà còn nhìn thấy Dora nữa.
Bộ ba thám tử trao cho nhau những cái nhìn báo động. Không một ai biết cần làm gì. Như có một lời nguyền một phép thuật kỳ quặc bao phủ cả nhóm những người có mặt. Không một ai dám nói hoặc dám động đậy nữa, vì sợ rằng mình sẽ cắt đi mối liên kết bí hiểm sang với bên kia thế giới. Cuộn băng bây giờ lại im lặng, và khi giọng bà O Donnell vang lên ở lần sau đó, tất cả đều hoảng hốt giật nảy người lên.
- Nếu thật sự em đã bị giết, thì có thể em biết kẻ sát nhân. Xin hãy nói cho chúng ta biết, liệu em có biết thủ phạm là ai, Dora. Hãy nói cho chúng ta biết, ai đã giết em!
Sau vài giây đồng hồ im lặng, giọng Phantom quay lại. Thêm một lần nữa nghe như nó từ một đỉnh cao vời vợi phả xuống dưới mặt đất từng nột nhạc, từng nồt nhạc, giọng hát thấp dần cho đến khi trở thanh một giọng nói bình thường. Ở giữa chừng, nghe rõ một tiếng hắt hơi của Bob. Thế rồi hồn ma Dora nói tiếp:
- Các bạn gái thân yêu của tôi! Tôi biết câu trả lời. Tôi biết câu trả lời. Tôi biết … tôi biết … tôi biết thủ phạm. kẻ đã giết tôi… tôi đã nhìn vào mắt nó trước khi ngã xuống … trước khi tôi chết… kẻ đó ở rất gần… gần lắm… gần lắm! -
Giọng nói run rẩy như một ngọn nến trong gió bảo và khẽ xuống. Trong một tích tắc, cả ba thám tử đã e sợ là mối giao tiếp bị cắt đứt. Nhưng rồi giọng nói lại chắc chắn trở lại.
- kẻ giết tôi ở đây… bên cạnh các bạn… bên cạnh chúng ta… gần lắm! - Giọng nói sụp xuống dưới, trầm hơn và trầm hơn nữa, cho tới khi chỉ còn là một tiếng rầm rì trầm đục, mỗi lúc một nhỏ hơn, một nhỏ hơn, rồi câm bặt.
- Nếu em đã trả lời chúng ta, Dora, chúng ta xin cám ơn em! Kẻ có lổi sẽ bị trừng phạt thích đáng. Chúng ta rất thương nhớ em, Dora.
- Tiếng thở dài của bà O Donnell vang lên, rồi tiếng bước chân của bà. Một tiếng "click" rất lớn kết thúc đoạn ghi âm. Tiến sĩ Jones bấm lên nút Stop, và tiếng rầm rì của đoạn băng cũng tắt.
Nhiều giây đồng hồ chìm vào sự im lặng chết chóc. Kể cả Justus cũng không biết phải nói gì. Hàng vạn suy nghĩ như xoay vòng trong đầu cậu. Những gì mà cậu vừa chứng kiến thật sự là chuyện không thể xảy ra! Nhưng tất cả đều nghe! to và rõ!
- Kia! - Peter đột ngột thét lên, giọng cao vói lên. Tay cậu hỉ về phía cửa sổ.
Justus xoay lại và chỉ còn kịp nhìn thấy một dáng người cúi xuống, biến ra khỏi tầm nhìn của họ.
- Gã đàn ông đã một lần quan sát chúng ta! Chính là gã.
- Đuổi theo, - Justus kêu lên, nhưng Bob lúc đó đã nhanh lẹ đến bên khuôn cửa sổ và dật cửa ra. Với một cú nhảy cong người như con cá măng, cậu lao ra ngoài. Thám tử Thứ Ba dang hai cánh tay ra muốn tóm lấy kẻ lạ mặt. Nhưng cậu rơi vào một khoảng trống, và đập mình chẳng mấy dịu dàng xuống nền cỏ.
Cậu đưa mắt nhìn quanh. Cả vườn hoa hồng trống vắng. Không một dấu vết của kẻ lạ mặt. Với hai chân nhanh lẹ, đầu gối khuỵu xuống để giảm sức va, và vớ


The Soda Pop