pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Biệt thự của người đã chết - Full

Biệt thự của người đã chết - Full

Tác giả: Alfred Hitchcock

Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015

Lượt xem: 1341180

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1180 lượt.

a Cotta cho mình xem tập hồ sơ của cảnh sát trong vụ nầy.
Thế cậu nghĩ là chú ấy cho phép sao? - Bob nghi ngờ.
Justus nhún vai.
- Ít nhất thì mình cũng có thể đề nghị. Có một điều chắc chắn là với những gì mà chúng ta biết cho tới nay, ta chẳng thể làm được gì nhiều. Những thông tin về cuộc sống của cô ca sĩ Dora Mastratonio cũng là một thứ hay và tốt đấy, nhưng chừng nào chúng ta chưa biết điều gì đã thật sự xảy ra vào cái buổi chiều ngày 15 tháng ba đó, thì tất cả những thông tin kia chẳng giúp gì được cho ta.
- Vậy thì bọn mình chúc cậu thành công trong việc thuyết phục ngài thanh tra!
Mãi rồi ba thám tử cũng lên đường trở về nhà, về với bãi đồ cũ của chú
Justus, vừa bàn bạc suy nghĩ về những việc cần làm tới đây. Nhưng không một ai thật sự có một sáng kiến hay. Cảnh sát đã điều tra trong vụ nầy và đã khép hồ sơ lại - Dora Mastratonio đã gặp tai nạn, chứ không phải bị giết. Bộ ba thám tử đâu có lý do gì để đến với kết luận khác?
Cuối cùng, khi về đến Bộ tham mưu, họ thấy ngọn đèn nho nhỏ bên chiếc máy tự động đang nhấp nháy. Justus bật máy, nghe tin.
- Chào bộ ba các cậu, tôi là bà O Donnell đây! Tôi rất mong các cậu gọi lại cho tôi, có tin mới đấy!
- Cha, minh đang hồi hộp đây, - Justus vừa nói vừa nhấc ống nghe lên, chọn số của toà biệt thự Mastratonio.
- Chắc là họ muốn mượn ta cái bảng gỗ Ouija - Peter nói khẽ.
- Lúc đó họ có thể hỏi cô Dora tất cả những gì mà họ muốn hỏi.
- Vâng, ai đấy? - bà O Donnell lên tiếng ở phía bên kia.
- Chào cô O Donnell, tôi là Justus Jonas đây.
- Justus! Hay quá, cậu gọi lại nhanh thật đấy!
Cô Adams đã khỏe chưa ạ?
- Ô, tốt hơn rồi, tốt hơn rất nhiều! Sáng nay cô ấy rời viện rồi. Hiện thời, cô ấy đang nằm tại một trong những phòng khách và nghỉ ngơi. Thật ra thì cô ấy không muốn quay trở lại ngôi nhà nầy nhưng sẽ tốt hơn nếu có Cecilia và tôi chăm sóc cho cố ấy. Các cậu đã tiến được bước nào trong công việc điều tra chưa?
- Một chút thôi ạ. Nhưng chúng tôi vẫn chưa có kết qủa cụ thể.
- Thôi được, - bà O Donnell chần chừ một lúc rồi nói tiếp.
- Cecilia và tôi đã cân nhắc một chuyện. Nếu thật sự là Dora đã bị giết - thì chắc cô ấy cũng phải biết mặt kẻ giết mình, đúng không?
- Cô muốn nói tới chuyện gì, cô O Donnell?
- Chúng ta có thể thử nghiệm một lần nữa. Và lần nầy chúng ta sẽ hỏi thẳng Dora xem ai đã giết cô ấy.
Justus hắng giọng.
- Tôi chỉ mong cô ý thức rõ rằng, lời khai có được với sự trợ giúp của một hồn ma và một bảng gỗ Ouija chỉ khiến cho cảnh sát nở một nụ cườ64.92165 1i mỏi mệt mà thôi.
- Dĩ nhiên rồi. Nhưng sau đó thì các cậu có thể tiến hành điều tra một cách nhanh chóng và tập trung hơn, đúng không nào? Nói cho chính xác ra, lần nầy tôi cũng chẳng nghĩ đến cái bảng gỗ Ouija đâu.
- Không cần bảng gỗ?
- Không. Elouise rõ ràng là quá nhạy cảm, không thể tiếp tục tham gia một lần cầu hồn nữa. Chúng ta không thể bắt cô ấy chịu đựng quá sức mình. Thay vào đó, chúng tôi đã nghĩ là nên tạo một mối giao tiếp trực tiếp hơn, chúng ta hãy để cho Dora tự lên tiếng. Không cần bảng gỗ.
Một thoáng, đến cả Thám tử phó cũng ngỡ ngàng không nói nên lời.
- Thế các cô muốn làm điều đó ra sao ạ, nếu tôi được phép hỏi?
- Bằng cách chúng ta thu giọng nói của cô ấy vào cuộn băng.


Giọng nói ma
- Nếu các cậu hỏi thì mình nói thẳng, chuyện nầy hoàn toàn điên rồ, -
Peter nói khi cả bộ ba lên đường đi về Malibu Beach.
- Ghi giọng nói một hồn ma vào băng casette? Mình chưa bao giờ nghe thấy một chuyện ngớ ngẩn như thế. Làm sao mà lại có thể thu âm được?
- Chắc là bà O Donnell sẽ giải thích cho bọn mình biết, - Justus nói. -
Chuyện nầy ít nhất cũng có một lợi thế. Nếu chúng ta đang phải đối mặt với một mánh khóe tinh ranh, thì việc lật tẩy một cuộn băng ghi âm được làm giả rõ ràng là dễ hơn rất nhiều so với chuyện lật tẩy mánh khóe của một buổi cầu hồn.
- Thế sao? - Bob hỏi.
- Dễ hơn theo phương diện nào?
Justus cười vẻ hiểu biết.
- Rồi cậu sẽ thấy!
Khi họ đến được toà biệt thự của Mastratonio thì trời đã tối. Bà O Donnell mở cửa cho họ.
- Thật tốt là các cậu đến ngay được hôm nay. Cecilia và tôi đang rất hồi hộp và căng thẳng, liệu chuyện nầy có tiến triển hay không. Chúng tôi thật không muốn chờ cho đến tối mai.
- Thế còn cô Adams? - Justus hỏi, trong lòng đã thầm đoán được câu trả lời.
- Ừ thì, cô ấy hơi có phần… mất bình tĩnh.
Họ cùng nhau vào phòng khách. Laị thêm một lần nữa, toàn bộ không gian phòng khách được chiếu sáng bởi khoảng không một tá nến. Bà Adams và tiến sĩ Jones không có mặt. Cái bàn lớn và hình tròn đã biến mất, thay vào đó là một vòng tròn tạo bởi sáu chiếc ghế. Ở giữa vòng tròn, trên nền phòng, là một chiếc máy thu thanh nho nhỏ có gắn microphon.
- Chúng tôi đã chuẩn bị tất cả rồi, - bà O Donnell tự hào nói.
Peter nhăn trán quan sát chiếc máy ghi âm rồi cuối cùng xoay sang phía bà O Donnell.
- Tôi xin lỗi cô, nhưng thật sự tôi vẫn không hiểu kế hoạch của cô.
Phải cô