
Tác giả: Agatha Christie
Ngày cập nhật: 22:49 17/12/2015
Lượt xem: 134953
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/953 lượt.
tôi rất vui bà lại đến.- Tôi nghe nói ai đó nuốt một cái gì đó, Tommy đáp.- Ô, Marlene nói với ông chứ gì? Vâng, đó là bà Carraway. Bà ấy luôn nuốt đồ vật. Rất khó khăn, bởi vì không phải lúc nào người ta cũng trông chừng họ được. Dĩ nhiên người ta biết trẻ con cũng làm thế, nhưng đối với một bà già thì thật là khôi hài khi coi đó là một sở thích, phải không? Tuổi già thống ngự bà ấy, ông biết không. Mỗi năm bà ấy càng tệ. Hình như không có chi làm hại bà ấy được, việc nuốt đồ vật là việc vui nhất.- Có lẽ cha bà ấy là một người nuốt gươm à. Tuppence phỏng đoán.- Bà Beresford, ấy là một ý kiến rất thú vị. Có lẽ điều đó giải thích mọi việc. Cô ta nói tiếp, tôi sẽ bảo cô Fanshave là ông đến, ông Beresford. Tôi không biết bà ấy có thật hiểu không. Ông biết đấy, bà ấy luôn không để ý.- Dạo sau này dì ấy thế nào?- Bây giờ thì bà ấy đang nhanh chóng yếu đi. Tôi e là, cô Packard vẫn giọng dễ chịu. Người ta thật ra không biết bà ấy hiểu được bao nhiêu và không hiểu được bao nhiêu. Tôi đã bảo bà ấy tối qua và bà ấy nói chắc là tôi nhầm bởi vì đang học kì. Dường như bà ấy nghĩ ông vẫn còn đi học. Những sinh linh già khốn khổ, đôi khi họ lẫn lộn mọi việc, đặc biệt ở ngoài giờ. Tuy nhiên, sáng ni khi tôi nhắc bà về chuyến viếng thăm của ông, bà chỉ nói hoàn toàn không thể được bởi vì ông đã chết. Ô. Cô Packard vui vẻ nói tiếp, tôi mong bà sẽ nhận ra ông khi bà thấy ông.- Sức khỏe của bà ấy thế nào? Như mọi khi chứ?- Có lẽ cũng hi vọng thế. Thành thật mà nói, tôi không nghĩ bà ấy sẽ ở với chúng tôi bao lâu nữa. Trong một chừng mức nào đó bà ấy không đau đớn lắm nhưng tình trạng trái tim bà không tốt hơn mấy cả. Thật ra, nó còn xấu hơn. Vì vậy tôi nghĩ tôi muốn ông biết đã thế thì thà chuẩn bị trước còn hơn, để cho nếu bà ấy có thình lình ra đi cũng không phải gây sốc cho ông.- Tôi mang cho dì ấy ít hoa. Tuppence nói.- Và một hộp sô cô la, Tommy tiếp lời.- Tôi bảo đảm là ông bà tử tế lắm mà. Bà ấy sẽ vui lắm đấy. Ông vui lòng lên bây giờ chứ?Tommy và Tuppence đứng dậy theo cô Packard rời khỏi phòng. Cô dẫn họ lên cầu thang rộng. Khi đi ngang một trong những căn phòng trong hành lang trên lầu, thình lình cửa mở và một phụ nữ nhỏ bé cao chừng 1m50 rảo bước ra ngoài, gọi lớn giọng the thé, “ Tôi muốn coca của tôi. Tôi muốn coca của tôi. Vú Jane đâu rồi? Tôi muốn coca của tôi. ”Một người đàn bà trong bộ đồng phục y tá từ phòng bên cạnh đi nhanh tới trước nói, “ đây, đây, được rồi. Me sẽ có coca của me. Me đợi hai mươi phút nữa nhé.”- Không, tôi không đợi được, vú. Đó không phải là sự thật. Tôi chưa uống coca. Tôi khát.- Nếu me thích me sẽ có một tách nữa.- Tôi chưa có tách nào làm sao tôi có thêm tách khác chứ.Họ bước đi và cô Packard, sau một cái vỗ nhẹ lên cánh cửa cuối hành lang, mở cửa ra và họ bước vào.- Cô đây rồi, cô Fanshawe, cô nói nhanh. Có cháu trai đến thăm cô đây. Dễ thương chưa nào?Trong một chiếc giường gần cửa sổ một bà già ngồi dậy thật lẹ làng trên đống gối cao. Bà ta có mái tóc màu xám sắt, một khuôn mặt gầy nhăn nheo với một chiếc mũi lớn, sóng mũi cao và một vẻ phản đối thường lệ. Tommy bước tới gần.- Xin chào, dì Ada. Dì mạnh giỏi chứ?Dì Ada không chú ý tới anh, mà giận giữ nói với cô Packard.- Tôi không hiểu cô muốn gì bằng cách dẫn người quý tộc kia vào phòng ngủ một quý bà, bà nói. Sẽ không phải là tư tưởng đúng trong suốt thời son trẻ của tôi! Bảo tôi thật sự hắn là cháu trai của tôi! Anh ta là ai? Một thợ sửa ống nước hay thợ điện?- Nào, nào, thế là không dễ thương chút nào cả, cô Packard nói dịu dàng.- Con là cháu dì đây, Thomas Beresford. Tommy đưa hộp sô cô la ra trước. Con mua cho dì một hộp sô cô la đây nè.- Anh không cần thuyết phục ta. Ta biết loại người như anh mà. Anh sẽ nói cái gì đó. Còn bà này là ai? Bà chiếu tướng Tuppence với vẻ nhờm tởm.- Cháu là Prudence, cháu gái của dì. Prudence. Bà Beresford đáp.- Thật là một cái tên kì cục. Nghe như tên của một con hầu chuyên phục vụ ở phòng khách. Ông chú Mathew có một đầy tớ chuyên phục vụ phòng khách tên Comfort và một hầu gái tên Rejoice - the - Lord. Methodist là tên cô. Nhưng ngay sau đó bà dì Fanny chấm dứt cái trò đó. Bảo cô ta sẽ được gọi là Rebecca miễn là cô ở trong Nhà của bà.- Cháu mua cho dì ít bông hồng. Tuppence nói.- Tôi không cần bông hồng trong phòng một người bịnh. Dậy lên tất cả mùi oxyen.- Tôi sẽ đặt nó trong một cái lọ hoa cho me. Cô Packard nói.- Cô đừng làm chi hết. Cô phải biết lúc này tôi hiểu mình muốn gì chứ.- Hình như tình trạng sức khoẻ dì tốt, dì Ada à. Có cơ may điều chỉnh được đó, cháu dám nói thế. Beresford nói.- Có thể anh đánh giá đúng. Anh muốn gì bằng cách xưng là cháu trai của tôi? Anh nói tên anh là gì kia? Thomas hả?- Dạ. Thomas hay Tommy.- Chưa bao giờ nghe tên anh cả. Ta chỉ có một cháu trai hắn tên là William. Bị giết trong chiến tranh vừa qua. Việc ấy cũng tốt. Nếu còn sống hắn còn tệ hơn. Ta mệt. Dì Ada nói rồi tựa lưng vào gối và quay về phía cô Packard.’ ‘Đem họ đi. Lẽ ra cô không nên để người lạ vào phòng tôi.- Tôi nghĩ một cuộc viếng thăm ngắn ngủi dễ thương có thể làm me vui lên. Cô Packard thả