Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cảnh sát và thám tử tư - Full

Cảnh sát và thám tử tư - Full

Tác giả: Dorothy McFalls

Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015

Lượt xem: 134670

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/670 lượt.

ờng. Đôi mắt hoang dã của Aloha Pete như ánh chớp chiếu vào trong phòng. Anh chụp vào tay tôi thật mạnh làm tôi đau nhói.- Anh nghĩ rằng chúng ta là bạn bè. - Anh hét lên . - Còn hơn là bạn bè ...Tim tôi chợt đập loạn nhịp. Có phải cuối cùng anh cũng đã có cảm giác cũng như tôi? Và anh cũng đã thấy rằng việc xa tôi đã trở nên không chịu nổi? Phải chăng anh muốn quan hệ chúng tôi được đẩy đi xa hơn? Nhiều thân thiết hơn?- P...phải?. Tôi nói, miệng tôi khô khốc khi những hy vọng trong tôi bừng lên.- Em là ohana của tôi. Người thân của tôi. - Anh cất tiếng, giọng của anh trầm xuống.- Oh - Tôi chợt trào ra đôi dòng lệ. - Gia đình. Giống như là em của anh.Anh gật đầu.Tôi nổi giận bừng bừng và cố gắng kéo tay mình ra khỏi anh.- Vì chúa. - Anh nói, và như ra lệnh. - Em thay đồ cho đàng hoàng rồi đi ăn sáng với anh. - Vô cùng chán nản, tôi đang thấy tim mình như đang vỡ ra.- Anh hãy đi ra ngoài - Tôi nói. - Tôi không thể thay đồ khi anh còn đứng đây.- Oh. Anh sơ ý quá. - Anh lùi lại và bước ra ngoài hành lang. - Anh đợi em ngoài này.Một lát sau, tôi đã thay đồ và đang bận một chiếc quần đùi jeans hơi mòn cùng với một cái áo sơ mi màu xám. Tôi cột mái tóc của tôi theo kiểu đuôi gà và ngồi cùng với Pete tại một quán ăn yêu thích của anh ta ở Waikiki.Ngay cả sau khi uống xong hai cốc cà phê và ăn hết vài quả trứng, anh vẫn còn nhăn nhó.- Sao em không nói với anh trước. - Anh đẩy một xấp tiền mặt về phía tôi.Tôi nhìn tiền, không biết nên nói gì.- Nào, lấy đi. - Anh thở dài. - Em do dự gì chứ, và nó không đi kèm với bất kỳ điều kiện nào.Lúc này tôi thật sự bối rối. - Em không cần tiền của anh. - Okay, đó là một lời nói dối. Tôi thật sự rất cần tiền để chi trả cho một số hoá đơn, và xấp tiền mặt kia sẽ làm cho cuộc sống của tôi dễ thở hơn rất nhiều, đặc biệt là tôi đang phải chi tiêu cho một công việc mà một khách hàng không trả tiền.Nhưng tại sao Pete lại tức giận với tôi? Và tại sao anh hào phóng cho tôi tiền? Khi tôi tiếp tục nhìn chằm chằm xấp tiền, Pete nhét tiền mặt vào tay tôi, bóp tay tôi nắm chặt lại xung quanh nó.- Anh biết những gì em đã làm đêm qua. - Giọng anh nhỏ lại. - Anh nghe được từ một cớm chuyên theo dõi và bắt các cô gái bán dâm.Tôi chợt cứng người. Tôi phải thật cẩn thận. Tôi nhớ một cách rõ ràng anh đã cảnh báo tôi sẽ đuổi tôi đi mãi mãi nếu anh phát hiện tôi vẫn làm công việc của một thám tử tư mà không có giấy phép.- Anh nghe chính xác là em đã làm gì?- Không lẽ anh phải nói ra. - Khuôn mặt anh đỏ lên và anh thở dài.- Nếu anh muốn em lấy số tiền này, anh phải nói cho em biết những gì anh đã nghe về em. - Tôi đã không chỉ lo lắng về việc làm thám tử của tôi. Tôi còn hiếu kỳ muốn nghe những gì mọi người trên đường phố đã nói về tôi. Và tôi cũng đã quá nhàm về việc tự đánh giá bản thân mình.- Anh nghe em bán...dâm. - Anh nuốt nước miếng một cách khó khăn.Tôi lắc đầu chối.- Nếu em kẹt, thì hãy đến với anh. Anh sẽ giúp em. - Anh nắm lấy tay tôi. - Hãy để anh giúp em.Tất cả điều tôi có thể làm là gật đầu. Tôi cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ. Tôi đã nắm được. Thật sự nắm được là Pete đã quan tâm đến tôi. Lạy Chúa, tôi phải nói cho anh ta sự thật. Anh đã lo lắng về tôi. Tôi! tôi không thể cho phép anh ta nghĩ rằng tôi đã ...- Em đã cứu sống anh. Đã đỡ dùm cho anh viên đạn. Anh nợ em, Kyra.- Phải. Anh đã nợ tôi một món nợ. - Tôi đẩy ghế ra và tức giận nhét tiền vào túi. - Hãy nhớ mà trả nợ.Đêm qua lại một cô gái nữa mất tích. Khi tôi hay tin, tôi càng thêm quyết tâm tìm Tina.Một giờ trước hoàng hôn, tôi thả bộ xuống đại lộ của Waikiki mà hai bên đường trồng đầy các cây cọ, băng qua kênh đào, và hướng tới phố trung tâm của Honolulu. Nằm ở giữa một khu công nghiệp là một căn nhà nhỏ với một tờ giấy dán ở cửa sổ một hàng chữ ngắn gọn, "Ông Fu. "Tôi bước chậm rãi lên các bậc thang bằng xi măng và gõ vào cánh cửa gỗ. Gần như ngay lập tức cánh cửa mở ra với một tiếng động lớn. Một con mắt với một cái mũi xuất hiện.- Cô cần gì ? Một giọng nói vọng ra.- Tôi cần gặp ông Fu.- Ông ta không có ở đây. - Cửa bắt đầu đóng lại.Tôi đi một quãng đường dài và đang rất nóng ruột, không thể về không được. Tôi chen một chân kẹt cửa, một quyết định hơi ngu ngốc khi đang mang đôi dép mềm có quai. Tuy hơi đau , nhưng tôi đã ngăn được cái cửa không đóng lại.- Hãy nói với ông ta là Kyra Grainger đến để đòi nợ. - Tôi nói khẽ qua kẽ răng.Tôi đã tự tin rằng tôi sẽ được chào đón ở đây với cánh cửa rộng mở. Tôi đã cứu ông Fu khỏi bị tù một năm về trước khi một số tên giang hồ trẻ gài bẫy ông vào một vụ sát nhân. Ông đã trả tiền cho tôi một cách hào phóng, nhưng ông vẫn nói rằng không có số tiền nào có thể trả hết món nợ của ông đối với tôi. Sự ghé thăm của Pete vào buổi sáng đã vô tình nhắc tôi nhớ đến ông Fu. Ông Fu nợ tôi. Và mặc dù ông không bao giờ rời khỏi căn nhà này, ông vẫn nắm được những biến động trong thành phố.- Ông ta không có ở đây - Người giữ cửa nhắc lại. - Lấy chân ra hoặc là tôi sẽ nghiền nát nó.- Cái gì?- Ông Fu không bao giờ rời căn nhà của mình. Không bao giờ. Ngay cả đi bộ trong sân nhà. - Ông ta vẫn còn sống chứ?- Ông


Snack's 1967