
Tác giả: DIV
Ngày cập nhật: 22:37 17/12/2015
Lượt xem: 1341005
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1005 lượt.
ồi.” H vẫn ôm lấy Người sói T, khuôn mặt để lộ nụ cười rất bí ẩn. “Thực ra trận lửa đó là do cậu phóng ra đấy chứ, không phải tôi đâu!”
“Hả, khiêm tốn thế? Nghe nói khiêm tốn là đức tính tốt của người Trung Quốc?” T nói. “Nói thật là, tôi chỉ thay cậu đọc cái... đúng rồi, đó là thần chú à?”
“Đúng, đó là thần chú, thần chú cổ xưa của Trung Quốc.” H cười nói. “Nhưng lẽ nào cậu không thấy kỳ lạ sao? Ngọn lửa ban nãy hung dữ là thế, mà lại không đốt lên người cậu, bởi vì ngọn lửa đó là do cậu tạo ra mà!”
“Là tôi ư?” T lộ vẻ khó hiểu.
“Nói thế này vậy, cậu coi lời niệm chú của tôi là một vật trung gian, kiểu như... như một cái lò vi sóng, còn nội lực của cậu là thực phẩm, đưa qua lò vi sóng sẽ trở thành một món ăn thơm phưng phức, món ăn thơm phức này chính là ngọn lửa đã thiêu cháy toàn bộ bọn dã thú trong toa tàu số 10 này... cậu hiểu chưa?” H cười hì hì.
“Người sói T, thoạt nghe có vẻ khó hiểu. Nhưng về cơ bản, nội lực của cậu rất lớn nên mới có thể tạo ra ngọn lửa dữ dội đến như vậy, người cậu cần cảm ơn là chính cậu.”
“Haiz...” T lộ vẻ nghi hoặc, nhưng cũng gật gật đầu. “Người Trung Quốc các cậu đúng là khiêm tốn thật...”
“Cậu có thể tự đi được chưa?” H hỏi.
“Có thể rồi.” T khẽ đặt chân xuống đất, cơn đau dữ dội dưới bụng, khiến anh nhớ lại sự thông minh và xảo quyệt của Miêu nữ, đối thủ như vậy thật khiến người ta không muốn gặp lần hai!
“Đi thôi!” H và T vừa nói vừa tiến bước, họ dìu nhau, ngả nghiêng đi về phía trước trong toa tàu đang cháy đùng đùng, cửa toa tàu đã hiện ra trước mắt.
“Sắp tới rồi! Phía trước là cửa toa rồi!” H khẽ reo lên.
Đột nhiên, H cảm thấy T nắm chặt cổ tay mình, nắm rất chặt, khiến H giật nẩy mình.
“Gì thế?” H hỏi.
“Nằm xuống!”
T khẽ hét lên một tiếng, rồi không giải thích nhiều lập tức ấn đầu H nằm rạp xuống đất.
“Cái gì?...” H vẫn chưa hiểu ngô khoai, đột nhiên, anh cảm thấy trên đầu mình có một luồng gió lạnh lướt qua.
Đồng thời, khoảng chục sợi tóc đen của anh bị luồng gió đó cắt đứt, bay phất phơ trong biển lửa.
Tiếp đó, cơn gió lạnh biến thành một bóng đen, mới đầu đậu trên trần toa, sau đó hai chân khẽ nhún, nhẹ nhàng tiếp đất êm ru đứng trước mặt H.
“Hừ, mấy em khá lắm, muốn đi mà cũng không chào chị một câu, thật là thất lễ...”
Một mỹ nhân yêu kiều có khuôn mặt diễm lệ, tiếng nói dịu dàng, nhưng trên mặt còn phảng phất chút dã tính khó thuần phục của dã thú, hai tay chống nạnh, ngang nhiên đứng giữa lối đi trước mặt H và T, vừa vặn chặn đứng cánh cửa từ toa số 10 sang toa số 9.
Mỹ nhân này tuy dáng người nhỏ nhắn, nhưng thân vận bộ đồ đen bó sát khiến cơ thể cô toát lên vẻ nhanh nhẹn hoạt bát, cô còn mang một chiếc mặt nạ che khuất nửa mặt, chỉ để lộ đôi mắt rất tinh nhanh, đó là một đôi mắt mèo.
“Miêu nữ?”
H chỉ cảm thấy ớn lạnh toàn thân, cú đánh lén ban nãy của Miêu nữ không chút tiếng động, nhanh như chớp, quả là cao thủ trong các cao thủ ám sát.
Nếu không phải là trực giác dã thú của T là số một thì có lẽ thứ đang bay phất phơ trong biển lửa kia e rằng không chỉ là vài sợi tóc mà chính là cái đầu của H rồi.
“Cẩn thận, ả Miêu nữ này lợi hại lắm đó!”
T đứng bên cạnh H nói khẽ: “Vừa nãy tôi đã đánh với cô ả một trận rồi, nếu so về sức mạnh thì tôi hơn chút xíu, nhưng tốc độ của cô ả rất nhanh, hơn nữa mèo lại có chín mạng, chết đi sống lại nên rất khó đối phó.”
“Hi hi.” Miêu Nữ thính giác rất nhạy bén, đã nghe rõ mồn một từng lời nói của T.
“Được anh đẹp giai khen ngợi, thật là vui quá.”
Miêu nữ vừa nói, tay vừa đan vào nhau làm ra vẻ rất xấu hổ, nhưng đôi mắt mèo long lanh đẹp mê hồn của cô ả lại đằng đằng sát khí, ánh mắt này phản chiếu dưới ánh lửa khiến người khác không khỏi rùng mình.
Miêu nữ, thật đúng là một cao thủ nhan sắc tuyệt trần.
“Ừ, hóa ra là như vậy, được rồi!” H khẽ gật đầu ngồi xuống, đặt ba lô sang bên, lôi ra một món đồ. “Thứ này hơi nặng chút, Miêu nữ, chờ tôi một chút nhé.”
“Cái gì?” Miêu nữ rất ung dung, chớp chớp đôi mắt mèo xinh đẹp, đứng nhìn xem H còn có thể giở trò gì.
“Xong rồi.” Chỉ thấy H rút một thanh kiếm gỗ đào màu đỏ từ trong ba lô ra. “Nhắc cô trước nhé, tuy đây là kiếm gỗ, nhưng nếu bị chém trúng sẽ rất đau đấy.”
“Hê hê... kiếm gỗ?” Miêu nữ khẽ nheo mắt, mũi hít hít như đang kiểm tra tính năng siêu phàm của thanh kiếm gỗ này.
“Xong rồi, tôi chuẩn bị xong rồi!” H nắm chặt thanh kiếm gỗ, đâm về phía trước rất từ tốn chậm rãi. “Cẩn thận, kiếm tới đây.”
Không nói tới việc trước khi ra đòn đã nhắc nhở kẻ địch, chỉ cần nhìn kiếm pháp này, đã thấy quá chậm, chậm quá đi mất!
“A a! H! Thế không được đâu!” T hốt hoảng, “Cậu biết rõ tốc độ của Miêu nữ còn nhanh hơn chớp giật, không chậm hơn tôi đâu, cậu xuất chiêu như vậy tức khắc sẽ bị cô nàng phản công ngay!”
Nhìn thấy đường kiếm chậm chạp của H, Miêu nữ đang ung dung cũng tỏ thái độ khó hiểu, sau khi chứng kiến H một tay thiết kế cạm bẫy, giết sạch cả đám dã thú trong toa t