
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Ngày cập nhật: 22:40 17/12/2015
Lượt xem: 1342000
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2000 lượt.
hắc trên mấy quan tài còn lại, đại để nội dung cũng tương tự nhau. Chúng tôi đếm đếm, tổng cộng có bảy cỗ, vừa khéo ứng với vị trí của bảy sao trong chòm Bắc Đẩu. Lúc tôi đang nghiên cứu những minh văn khác mà mình không hiểu, Đại Khuê ở một bên kêu lên thất thanh: “Mọi người nhìn kìa, quan tài này đã bị ai đó mở qua rồi!”
Tôi bước tới xem, quả nhiên, nắp quan tài không được đậy khít hoàn toàn, hơn nữa đôi chỗ còn có những vết bị nạy ra rất mới. Chú Ba lấy xà beng ra, từng chút từng chút bẩy nắp quan tài, sau đó cầm đèn rọi vào quan sát. Phan Tử kêu lên một tiếng quái lạ, nhìn chúng tôi hồi lâu, mờ mịt nói: “Tại sao bên trong lại là một người nước ngoài?”
Chúng tôi nhìn vào, bên trong quả nhiên là một người nước ngoài, hơn nữa cái xác này còn rất mới, chắc chắn chết chưa tới một tuần. Phan Tử định đưa tay vào tìm xem có thứ gì không, chợt Muộn Du Bình một phát túm lấy bả vai của hắn, hình như khí lực rất lớn khiến Phan Tử phải mở miệng kêu đau. “Đừng động vào, chính chủ nằm bên dưới!”
Chúng tôi nhìn kỹ, quả nhiên bên dưới xác người nước ngoài kia còn có một khối thi thể nữa, nhưng không thể nhìn rõ hình dạng. Chú Ba móc ra một cái móng lừa đen, nói: “Chắc là mọc lông đen rồi, tiên hạ thủ vi cường!”
Lúc này, Đại Khuê ở phía sau chợt níu áo tôi rồi kéo qua một bên.
Bình thường hắn là người ăn ngay nói thẳng, tôi cảm thấy kỳ quái, hỏi hắn có chuyện gì. Đại Khuê chỉ chỉ vào bức tường phía đối diện, trên có in những cái bóng của chúng tôi, khe khẽ nói: “Cậu nhìn coi, cái bóng này là của cậu, đúng không?”
Tôi tức giận nói: “Thì sao, anh quẫn trí đến độ cả cái bóng cũng sợ rồi hả?”
Sắc mặt của hắn chẳng khá lên chút nào, nghe tôi nói thế, miệng cũng bắt đầu run rẩy. Tôi nghĩ thầm: không thể nào, chẳng lẽ đã sợ đến mức này rồi? Hắn khoát khoát tay, ý bảo tôi im lặng đã, sau đó lại chỉ vào mấy cái bóng kia: “Đây là của tôi, cái này của Phan Tử, cái đó của lão Ba, cái kia của Tiểu Ca, cậu thấy hết chưa? Cộng thêm của cậu nữa thì tổng cộng là 5 cái đúng không?”
Tôi gật đầu, đột nhiên cũng phát hiện ra điều gì đó bất thường. Đại Khuê nuốt nước bọt, chỉ chỉ một bóng người đứng riêng rẽ một bên, cơ hồ muốn khóc, hỏi: “Vậy cái bóng đó là của ai?”
Tôi nheo mắt nhìn kĩ cái bóng kia, nhận ra nó có vẻ đang cúi đầu. Đợi cho nó ngẩng lên mới thấy đầu nó cực lớn, dường như còn rộng hơn cả chiều dài vai mình. Cảm giác sợ hãi này thực sự không thể diễn tả bằng lời. Tôi cảm thấy da đầu mình tê dại hẳn đi, không kiềm chế được hét lên một tiếng: “Có quỷ!”
Mọi người quay đầu nhìn tôi, mà tôi không sao ngăn mình la hét, vừa chỉ vào cái bóng kia, vừa quay đầu, liền thấy chủ nhân cái bóng. Đó là một con quái vật có cái đầu cực kì bự! Còn cầm trong tay một thứ binh khí kì quái, trong bóng tối mập mờ, cái đầu to đến dị dạng kia còn đáng sợ hơn bất cứ loại quái vật nào bạn có thể tưởng tượng ra. Tên Muộn Du Bình kia cầm đèn mỏ chiếu một cái, chúng tôi liền thấy rõ bộ mặt thật của con quái vật này. Nó giống như… giống như một người lấy một cái chum sành cỡ bự đội lên đầu… Mẹ, mụ nội nó.
Nỗi khiếp hãi tột cùng trong tôi nhanh chóng biến thành giận dữ cực độ. Không sai, là một người trên đầu đội một cái chum sành, trong tay cầm một chiếc đèn pin, còn bày ra bộ dáng như người Ai Cập, trên chum còn có hai lỗ thủng, lộ ra một đôi mắt gian tà đang nhìn ra bên ngoài, trông rất ghê tởm.
Nhất thời tình hình trở nên vô cùng khó xử, chúng tôi cũng không rõ người này là địch hay là bạn, thêm vào đó còn bị người này dọa ngơ ngẩn, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, cuối cùng vẫn là Phan Tử lên tiếng mắng một câu: “Con mẹ nó, bắn chết ngươi luôn!” Nói xong liền lôi súng ra. Tên kia thấy đã lỡ chọc giận bọn tôi, liền kêu một tiếng “Má ơi!” rồi chạy biến cực nhanh, vụt qua hành lang nhỏ chúng tôi vừa đi qua. Phan Tử cũng không thèm khách khí, giơ súng lạch cạch lên cò, sau đó bắn một phát.
Một phát bắn vỡ chum sành trên đầu hắn, chỉ còn lại một cái tròng trên cổ. Người nọ vừa chạy vừa mắng to: “Con mẹ nó ngươi muốn chết à, chờ xem tí nữa ông nội ngươi trừng trị ngươi thế nào.” Vừa nói, chân cứ như được bôi mỡ trơn tuột, thoáng cái dã không thấy tăm hơi.
Muộn Du Bình thấy thế liền than một câu không ổn, “Không thể để hắn tới chỗ đạo động chúng ta vừa qua, lỡ hắn đụng vào quan tài kia thì đi đời!” Nói xong, hắn “xoạt” một tiếng rút Hắc Kim Cổ Đao trong bao ra , cũng không cầm theo cây đèn mỏ nào, cứ thế đuổi theo gã kia trong bóng tối.
Phan Tử muốn đi theo giúp, lại bị chú Ba cản lại, nói: “Cậu qua thì giúp được cái khỉ gì, mau qua nhìn phòng con hai bên xem hắn chui ra từ đâu.”
Tôi vội vàng đi tới căn phòng bên phải, liền thấy một đạo động đào thẳng vào vách tường, trên góc còn có một ngọn nến. Ngọn nến kia lập lòe ở đó, phát ra ánh sáng xanh u ám. Tôi à một tiếng, thì ra tên kia là dân mò vàng(*). Chợt thấy trên mặt đất còn có một cái túi, có vẻ như bị gã vứt lại, tôi liền mở ra xem, bên trong trừ một ít dụng cụ, mấy cục pin, còn có một