XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đạo Mộ Bút Ký

Đạo Mộ Bút Ký

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Ngày cập nhật: 22:40 17/12/2015

Lượt xem: 1342058

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2058 lượt.

g lên. Có vài con đã bò lên tới trần hầm trên đỉnh đầu tôi, chỉ cách đầu tôi hơn mười cen-ti-mét.

Tôi vừa định lui lại vài bước, cách mấy con bọ to lớn đó xa một chút, đột nhiên, hai con bọ trên tường giống như lò xo bay qua, suýt nữa đã bám vào mặt tôi, mà cùng lúc ấy lại có hai tiếng nổ lớn, hai viên đạn bay qua đỉnh đầu, khiến hai con côn trùng nổ tung giữa không trung, đó thật sự là nổ tung, mặt tôi đều bị chất lỏng côn trùng văng trúng. Lúc này, tôi nghe được Phan Tử gọi: “Tôi sắp sửa hết đạn, mẹ nó cậu còn đần ra đó làm gì, mau chạy qua đây!”

Có Phan Tử làm chỗ dựa, trong lòng tôi yên tâm hơn nhiều, quay đầu bỏ chạy, Phan Tử lại nổ súng, phỏng chừng bắn nổ thêm một con, lúc này tôi đã chạy đến chân tường, Phan Tử vươn một tay xuống, tôi nhảy lên liền nắm được tay anh ta, cũng may vách đá này vô cùng thô ráp, chân tôi có chỗ mượn lực, Phan Tử kéo một cái tôi đã lên được, còn chưa đứng vững, Phan Tử lại cầm lấy súng ngắn giương lên ngay dưới đũng quần tôi, lại một phát súng, vỏ đạn văng ra trực tiếp đánh trúng chỗ đó của tôi, tôi kêu thảm một tiếng, suýt chút nữa ngất xỉu. Mắng to: “Tiên sư anh, muốn hoạn tôi sao!”

Phan Tử mắng lại: “Mẹ nó, con gà nhép của cậu so với mạng đương nhiên mạng quan trọng hơn!”

Tôi đột nhiên phát hiện đèn mỏ đã không còn trên tay, quay đầu lại nhìn, thấy nó rơi ở bên dưới, xung quanh nguồn sáng bò lổm ngổm bọ ăn xác lớn nhỏ đủ cỡ, đen sì sì một mảnh, không biết là từ chỗ nào bò ra, tôi hỏi Phan Tử: “Anh còn bao nhiêu viên đạn?”

Anh ta sờ sờ túi đựng đạn, lại móc ra một viên, không khỏi cười khổ: “Chỉ còn một viên đạn quang vinh cuối cùng.” Lời còn chưa dứt, một con bọ ăn xác đã nhảy lên thềm đá, hướng về phía chúng tôi phát ra tiếng “chi, chi”

Phan Tử dù sao cũng từng đi lính, bản lĩnh ứng biến không phải nói chơi, trực tiếp trở súng thành chuỳ, cầm lấy nòng súng, lấy báng súng bằng gỗ làm đầu chuỳ, thoáng cái đã đập bẹp dí con bọ, đá xuống dưới. Nhưng đây căn bản không phải là kế sách lâu dài, càng ngày càng có nhiều bọ bò lên, chúng tôi vừa đá vừa đập mà vẫn bị vài con bò lên người, mấy cái chân có móc nhọn của chúng cào một cái cũng đủ rách da.

Tôi nói với Phan Tử: “Chúng ta chạy thôi, nhiều như vậy căn bản không có cách nào chống đỡ.” Phan Tử hỏi, chạy đi đâu? Tôi chỉ phía sau, nói: “Phía sau nhất định là lối ra, anh nhìn đường hầm này xem, chắc chắn là do thợ xây thời cổ dùng để thoát hiểm, chỉ cần chạy theo đường này, nhất định có thể ra được.”

Phan Tử mắng to: “Cái rắm, tôi nói cái lũ mọt sách như cậu cứ tưởng cái gì trong sách nói cũng đúng. Tôi nói cho cậu biết, đường này tôi đã đi hết rồi, căn bản là một cái mê cung, tôi vất vả mò được đến chỗ này mới đỡ hơn một tí, nếu lại quay lại phía sau, không biết còn phải đi lòng vòng đến lúc nào!”

Tôi giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ tôi đoán sai rồi, nhưng mà hoàn cảnh hiện giờ cũng không cho phép ngẫm nghĩ thêm nữa, mắt thấy đám bọ càng ngày càng nhiều, tôi kêu to: “Dù vậy vẫn hơn ở lại chỗ này làm mồi cho đám bọ!”

Đúng lúc này, đột nhiên lại có tiếng lộc cộc, từ cửa ngầm ở mặt trên có một người rơi xuống, đè lên ngay một đám bọ, cú va chạm bất thình lình như vậy, khiến cho đám bọ bị doạ dạt ra, người nọ hùng hùng hổ hổ đứng dậy: “Cái mông của ông, mẹ kiếp, đây là cửa khỉ gì, sao lại mở xuống dưới chứ.” Hắn cầm đèn pin rọi bốn phía, kêu to: “Tiên sư nó! Cái quái gì đây! Đâu ra nhiều bọ như vậy!!”

Chúng tôi nhìn lại, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, chẳng phải đây là tên mò vàng lúc nãy ở mộ chính đã khiến chúng tôi giật mình một phen sao.

Mấy con bọ ăn xác nhanh chóng vây quanh hắn. Tên này cũng coi như lợi hại, lấy đèn pin làm búa, gõ một cái là toi một con, nhưng căn bản không có tác dụng, phút chốc sau lưng hắn đã bò đầy bọ. Hắn gào lên như heo bị chọc tiết, tay với ra sau muốn gỡ đám bọ xuống, lúc này, Phan Tử đột nhiên móc ra toàn bộ ống giữ lửa trong người, châm hết lên, sau đó búng mình một cái nhảy xuống, tôi muốn ngăn lại cũng không kịp.

Anh ta tiếp đất lăn một vòng, liền lăn đến bên cạnh thằng cha kia, đám bọ ăn xác sợ lửa, từng con từng con toàn bộ nhảy ra xa. Nhưng ống giữ lửa căn bản không phải là công cụ cháy lâu, hơn nữa vừa rồi một loạt động tác liên hoàn, ngọn lửa đó đã vô cùng yếu ớt. Phan Tử hét lên: “Bên cậu có còn hay không!” Tôi sờ trong người, phát hiện chỉ còn sót lại vài cái, cắn răng một phát, bụng nghĩ, mẹ nó, bất cứ giá nào cũng phải liều mạng. Liền học bộ dạng tiêu sái của Phan Tử, nhún mình nhảy xuống dưới, đáng tiếc thân thủ không tốt, sảy chân ngã dập mặt. Ống giữ lửa lại tuột khỏi tay, thoáng cái văng ngay vào đống bọ ăn xác. Phan Tử mắng to: “Tiên sư cậu, cậu định lấy mạng tôi hay sao!”

Tôi vội vàng bò dậy, chạy đến bên cạnh bọn họ. Đám bọ ăn xác đó sợ nhất là lửa, tạm thời cũng không dám xông lên, thế nhưng ánh lửa càng ngày càng yếu ớt, vòng vây của bọn chúng cũng càng ngày càng nhỏ dần. Tôi không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, bụng nghĩ: “Coi bộ tiêu đời rồi.”


(*) Bộ dụng cụ lấy lửa thời xưa gồm que