
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Ngày cập nhật: 22:40 17/12/2015
Lượt xem: 1341959
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1959 lượt.
hương, tôi mới đưa ra được kết luận, lắc đầu với gã răng vàng đang nhìn tôi đầy mong đợi, nói:“Tuy theo các đường chỉ giấy trên bản photo có thể nhìn ra niên đại cũng khá lâu, nhưng chắc là đồ dỏm vài triều sau đó thôi, nói cách khác là đổ cổ giả lỗi thời. Đây là một trường hợp rất khó hiểu, bản photo này của anh lại quá xấu, tôi cũng không nhìn ra điểm gì đặc biệt, chỉ có thể đoán là thời Hán gì đó, nói sao đây, anh nói nó là giả, cũng không phải giả, nói là thật, cũng không phải thật, chính là một vật như vậy.”
“Vậy có phải là phần ông nội cậu trộm được không?”
“Nói thật với anh, phần ông tôi trộm được ông còn chưa kịp xem qua đã bị người Mỹ lừa lấy mất, chuyện này tôi thực sự không trả lời anh được.” Tôi tỏ vẻ vô cùng thành khẩn thở dài, nghĩ thầm, nếu gã biết trong tay tôi có bản dập, nhất định sẽ truyền ra ngoài, rồi lại thêm nhiều người nữa tới tìm thì chết dở, không bằng phỉnh gã một chút, để gã biến đi nơi khác cho khuất mắt.
Gã răng vàng chăm chú nhìn tôi, có vẻ tin thật, thở dài: ”Thật xui xẻo, xem ra không tìm được người Mỹ kia thì thật sự không còn hi vọng gì rồi.”
“Sao, các anh có vẻ rất để ý đến quyển này?” Tôi hỏi, cảm thấy chuyện này quá kì quái, sách cổ được cất giấu muốn có đều phải xem duyên phận thế nào, muốn tìm đủ trọn bộ sách cổ thời Chiến quốc hơn 20 quyển ấy à, thật sự quá tham lam.
“Người anh em, không lừa cậu, tôi thực sự không phải trộm mộ. Cậu xem thân thể tôi toàn xương, làm sao mà chịu nổi công việc ấy chứ. Nhưng bạn tôi thì đúng là dân trong nghề, tôi cũng không biết hắn là đầu dây buôn bán gì, nói chung, người ta có cái lý của người ta, tôi cũng không hỏi nhiều.” Gã cười ha hả, lắc đầu lại than thở vài cái: “Thôi được rồi, nếu cậu đã nói vậy, tôi cũng hết hi vọng. Không làm phiền cậu em nữa, tôi đi trước.”
Nói xong gã đứng dậy, cúi chào tôi một cái, sau đó bước đi không thèm quay đầu lại. Tôi thấy gã thất vọng tràn trề, trong lòng cũng có chút không đành, có điều làm nghề này phải cẩn thận tuyệt đối. Chuyện của gã chẳng thấm vào đâu, tôi không giúp được thì cùng lắm gã tốn thêm ít thời gian thôi, tôi nghĩ một chút cũng nguôi ngoai.
Bỗng tôi phát hiện ra gã quên mang tập giấy photo kia đi, có thể là vì đã chịu cú sốc quá lớn. Tôi tiện tay cầm nó lên xem qua nội dung, chẳng ngờ lại phát hiện ra một hình vẽ khá thú vị. Đó là một gương mặt người giống hệt hồ ly với đôi mắt không tròng, cảm giác rất chân thực, cứ như nổi lên trên tờ giấy, khiến tôi không khỏi hít vài ngụm khí lạnh. Vừa rồi tôi chỉ để ý đến chuyện phán đoán niên đại của nó, không xem kĩ nội dung, hiện giờ xem ra đây cũng là một trân phẩm cực kỳ hiếm gặp. Chờ lão Dương ra tù, dùng bản photo này tạo một bản dập giả cũng vui.
Tôi dùng máy ảnh kĩ thuật số vội vã chụp lại, rồi đưa tập giấy cho Vương Minh ở bên ngoài, bảo nếu gã răng vàng kia trở lại liền trả cho gã, miễn cho gã nói tôi cố tình chiếm lợi.
Ông nội tôi là thổ phu tử ở Trường Sa, chính là kẻ trộm mộ. Ông hành nghề này cũng không phải chuyện lạ, mà theo cách nói bây giờ chính là cha truyền con nối. Năm cụ tổ tôi tròn mười ba tuổi, vùng Hoa Trung gặp nạn hạn hán, thời ấy, vừa có hạn hán liền xảy ra nạn đói, dù bạn có tiền cũng không mua được đồ ăn. Khắp Trường Sa chẳng có gì cả, chỉ có cổ mộ là nhiều, vì vậy dựa vào núi non chỉ ăn được ba bữa, dựa vào mộ còn khá hơn, toàn bộ thôn dân đều thành trộm mộ. Năm đó không biết có bao nhiêu người chết đói, chỉ có thôn họ chẳng có ai chết, đều dùng đồ đào được mà đổi lương thực với người nước ngoài.
Sau một thời gian dài, nó đã biến thành văn hóa tích lũy nhiều đời. Đến thế hệ ông nội tôi, đã thành luật lệ, chia ra thành môn phái. Trong lịch sử, trộm mộ phân ra làm hai phái Nam Bắc, dựa vào thói quen của thổ phu tử mà chia, nếu là thuộc Nam phái, chủ yếu thường dựa vào đất tìm cổ mộ. Trước thời Dân quốc thì dùng dùi dò xét, sau thời Dân quốc thì dùng xẻng Lạc Dương, cắm xuống một nhát là có thể kết luận triều đại gần hay xa, hiện giờ có rất nhiều tiểu thuyết động một tí là miêu tả đến xẻng Lạc Dương, nhưng kì thực Bắc phái không dùng nó. Bọn họ thiên về tính vị trí lăng mộ, phán đoán chuẩn xác kết cấu, cũng chính là cái người ta gọi là tầm long điểm huyệt. (2)
Nam Bắc phái là hai đại phái do văn nhân mặc sĩ chia ra, vốn không liên quan đến chuyện trên giang hồ. Sau nhiều lần loạn thế, cũng có nhiều người nửa chừng đổi nghề, dần dần đưa mấy từ này đến chỗ chúng tôi. Ông nội tôi trước đây chưa từng phân định rõ ràng, sau khi đám đồ đệ hỏi tới, mới nhận ra cách làm của mình đại khái thuộc về Nam phái. Hai phái kể từ khi được xác lập vẫn không ngừng phân tranh, Nam phái nói Bắc phái không thành thật, lòng đầy mưu mô, trộm một ngôi mộ còn bày ra nhiều trò như vậy, vào cầm đồ đi thì thôi, còn muốn đi một bước vái lạy một cái, quan liêu. Quy củ của Nam phái không nhiều, mà cũng không kiêng kị người đã chết, Bắc phái liền mắng Nam phái là chó tạp chủng, làm hỏng văn vật, đã đào là không gì không sụp, ngay cả người chết cũng dùng kiếm tiền. Nam phái lại mắng B