Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Độc giả thứ 7 - Full

Độc giả thứ 7 - Full

Tác giả: Lôi Mễ

Ngày cập nhật: 22:43 17/12/2015

Lượt xem: 1341091

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1091 lượt.

muốn tác phẩm của mình được trưng bày nơi dễ thấy nhất trong đại sảnh.Tống Bác chết, hẳn là một việc ngoài ý muốn, thế nhưng đối với hung thủ mà nói, càng như là một kinh hỉ, còn kiểu chết nào so được với nháy mắt bị băng từ trên trời giáng xuống toi mạng khiến người cảm thấy quỷ dị và thán phục hơn chứ.Về phần Trần Hi, làm trò trước mặt hơn 3000 khán giả, chặt bỏ đầu nàng, sau đó ung dung đào tẩu.Trước công chúng trình diễn một vụ mưu sát hoàn mỹ, không để lại dấu vết, sau đó ở một bên thưởng thức khán giả sợ hãi và chạy trối chết, cảnh sát bối rối và hoang mang.<> Vở kịch đêm đó, hắn là một người biểu diễn, thì đó chính là bữa tiệc thịnh soạn của hắn.Thông minh. Cẩn thận. Cường tráng. Tàn nhẫn. Ngạo mạn. Yêu thích cuộc sống mang tính hí kịch.Trọng yếu hơn, trong lòng hắn chôn giấu một thứ thật sâu sắc —— Cừu hận.Đó là dạng cừu hận gì?Dạng cừu hận gì, cần dùng giết chóc mới bình ổn?Dạng cừu hận gì, cần 5 sinh mạng để bồi hoàn?Dạng cừu hận gì, có khả năng khiến y cam nguyện giao ra linh hồn?Dạng cừu hận gì, có khả năng kích thích linh cảm y tàn nhẫn như vậy?Hung thủ, nam giới, thân thể cường tráng, có đại não vô cùng thông minh, tính tình cẩn thận, tàn nhẫn, hướng nội, khát vọng trải qua những việc và cảnh ngộ không giống người thường."Cậu nói, hung thủ chính là người trong trường này, hơn nữa, rất có thể chính là người mà cậu biết?"Hình Chí Sâm và Phương Mộc ngồi trong một tiệm cơm nhỏ ở trường, trước mặt là thức ăn sớm đã nguội lạnh. Hình Chí sâm xuyên thấu qua làn khói thuốc nhìn Phương Mộc."Đúng vậy.""Thứ nhất, người có thể ở trong nhà xí giết chết Chu Quân, nhất định là một người hiểu rõ thói quen sinh hoạt của hắn, trong ký túc xá xuống tay rất mạo hiểm, chuẩn bị không tốt sẽ bị những người khác bắt gặp, mà Chu Quân có thói quen đi đại tiện lúc đêm khuya, thời điểm đó tất cả mọi người hẳn là đã ngủ, cho nên y nhất định hiểu rõ Chu Quân. Thứ hai, Lưu Vĩ Lệ photocopy trong phòng bị dụ đến thiên thai, tiếp đó bị hung thủ đẩy xuống lầu ngã chết, như vậy y nhất định biết Lưu Vĩ Lệ đêm đó phải tăng ca, hơn nữa Lưu Vĩ Lệ không có khả năng bị một người xa lạ đêm khuya đưa đến thiên thai. Thứ ba, Trần Hi bị giết chết trên sân khấu, hơn nữa thủ pháp giết người và tình tiết vở kịch nhất trí, nói rõ rằng hung thủ trước đó nhất định biết tình tiết vở kịch để phát triển, y ít nhất phải xem qua diễn tập. Cho nên, y nhất định là người trong trường này."Hình Chí Sâm không lên tiếng phun ra vòng khói. Phương Mộc phân tích căn bản giống với suy đoán của hắn. Hắn nhìn sinh viên ra vào tiệm cơm, ăn mặc hoặc hoa lệ hoặc mộc mạc, trên mặt lại đều là bộ dáng chưa hết ngây thơ. Hắn tưởng tượng không ra giữa bọn chúng sẽ có một người tính cách tàn nhẫn như vậy, tâm tư cẩn trọng như vậy."Y vì sao phải làm như vậy?"Cừu hận." Phương Mộc suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng phun ra hai chữ này.Cừu hận? Một học sinh chưa ra đời, sẽ có dạng cừu hận gì?"Cừu hận cũng không phải thù giết cha hay đoạt thê các loại." Phương Mộc dường như nhìn thấy tâm tư của Hình Chí Sâm, "Cừu hận thường sẽ trong lơ đãng lặng lẽ nảy sinh, một ánh mắt, một động tác, một câu nói vui đùa, cũng đều có thể là ngọn nguồn của cừu hận, khi một người cảm thấy bị thương hại, hắn cũng có lý do để thù hận. Tựa như một cái mỉm cười của anh ngày đó, khiến tôi muốn bóp chết anh tại chỗ."Hình Chí Sâm nhìn Phương Mộc, hắn ở trong ánh mắt của nam hài này, đã nhìn không thấy sự khẩn trương cùng sự đơn thuần tương xứng với tuổi tác khi lần đầu tiên gặp mặt. Ánh mắt của hắn tang thương, cô đơn, mang theo ủ rũ thật sâu rồi lại long lanh hữu thần."Cậu từng thù hận ai chưa?""Từng hận." Phương Mộc khẽ nói, "Khi học Trung học những học sinh lớn tuổi hơn bắt nạt tôi; bắt tôi lừa dối lão sư, nói năng lỗ mãng với người bán vé." Hắn thở dài một hơi, "Những lúc đó đều có thù hận lướt qua, tôi hiện tại hận nhất, chỉ có y."Phương Mộc ngẩng đầu nhìn vào mắt Hình Chí Sâm, "Bất cứ lúc nào, vô luận nơi đâu, nếu anh bắt được y, xin cho tôi. . . . . . .""Cho cậu làm gì?"Phương Mộc không lên tiếng, lắc đầu.Phương Mộc đi đến trước cửa câu lạc bộ vắng vẻ, hắn đứng ở cổng hồi lâu, đi vào.Trong hành lang lầu hai trống trơn, tiếng bước chân của Phương Mộc vọng lên bốn phía. Hắn đứng gần chỗ cầu thang.Ngô Hàm bị hung thủ đánh ngã ở đây đi.Hắn dùng tay phải thoáng vung lên trong không khí, nện vào một vật thể nào đó không thể nhìn thấy trong không khí.Miệng vết thương sau đầu Ngô Hàm căn bản là vuông góc với bả vai, hung thủ đại khái là đứng sau Ngô Hàm dùng mộc côn đánh vào đầu hắn.Vậy là hắn thuận tay phải.Không sai, ngày đó khi hung thủ hai tay giơ rìu lên, cũng có thể nhìn ra hắn phát lực vào tay phải.Phương Mộc vẫn đứng yên không nhúc nhích, tựa hồ muốn cảm thụ mấy ngày trước, một tia khí tức còn lưu lại trong không khí khi người vung vẩy mộc côn.Bốn phía vô cùng yên tĩnh, ngẫu nhiên nghe thấy gió từ khe cửa sổ thổi vào. Van nước trong phòng vệ sinh tí tách rơi.Thật lâu sau, hắn có chút chán nản đi xuống lầu.Thời điểm đi đến đại sảnh dưới lầu, Phương Mộc phát hiện trong