Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Giáo hóa trường

Giáo hóa trường

Tác giả: Lôi Mễ

Ngày cập nhật: 22:43 17/12/2015

Lượt xem: 1342409

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2409 lượt.

xuống."Ông gắng sức đứng lên, nhìn ra được bởi vì ngồi xổm thời gian dài, chân có chút tê dại. Phương Mộc vội vàng đỡ lấy ông."Ái chà, không sao. Trên tay tôi đầy bùn, đừng làm dơ y phục của cậu."Phương Mộc không buông tay, vẫn cứ đỡ ông ngồi trên băng ghế xi măng. Thầy Chu duỗi thẳng hai chân, tay phải ở trên đùi không ngừng xoa nắn, phát ra một trận rên rỉ ai ai nha nha."Thầy Chu, chân khó chịu?""Khi cải cách văn hóa nơi này chịu qua vết thương do súng, thời tiết biến đổi sẽ đau nhức. A, cám ơn." Thầy Chu tiếp nhận điếu thuốc Phương Mộc chuyển tới, châm lửa hít sâu một hơi, mỹ mãn phun ra.Phương Mộc cũng châm một điếu thuốc, vừa hút vừa nhìn bọn nhỏ trên bãi đất trống chẳng biết mệt mỏi mà chạy nhảy, truy đuổi."Xế chiều hôm nay không đi làm hả?" Thầy Chu hỏi."A, đi ngân hàng chuyển tiền cho mọi người ở đây. Dù sao trở về cũng không có chuyện gì làm, cứ tới đây nhìn xem.""Ừ." Thầy Chu ném đầu lọc xuống, xoay đầu lại rất nghiêm túc nói với Phương Mộc: "Tôi thay Nhã Phàm cảm ơn cậu.""Việc nên làm thôi mà, thầy Chu." Phương Mộc vội nói, "Một mình thầy mở cô nhi viện lớn như vậy, cũng đủ khó dễ thầy rồi."Thầy Chu cười cười, lại hỏi: "Hay là muốn thay cậu giữ bí mật?""Đúng." Phương Mộc gật đầu, "Mãi cho đến khi cô bé học xong, tìm được công việc mới thôi. Tôi hiện tại tiền lương không cao, mỗi tháng tạm thời chỉ có thể xuất ra ngần này. Nhưng nếu Nhã Phàm cần tiền, thầy có thể cho tôi biết bất cứ lúc nào.""Tôi có thể biết. . . . . ." Thầy Chu thoáng cân nhắc từ ngữ, "Cậu vì sao muốn giúp đỡ Liêu Nhã Phàm? Vì sao chỉ riêng cô bé?"Phương Mộc nhìn chằm chằm khói thuốc lượn lờ trước mắt, sau một hồi lâu, cậu cúi đầu, "Xin lỗi, thầy Chu.""Ôi ôi, không sao cả." Thầy Chu vỗ vỗ bờ vai cậu, "Mỗi người đều có chuyện bí mật của riêng mình. Cậu giúp đỡ Liêu Nhã Phàm, chung quy cũng không xuất phát từ dụng ý xấu. Ôi ôi, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến."Cậu vừa nhìn về phía cửa, một cô bé đeo cặp sách đang đi tới. Phương Mộc có chút bối rối, đứng dậy muốn đi, lại bị thầy Chu đè xuống, "Cô bé chưa từng gặp cậu, sợ cái gì?"Ông hướng cô gái vẫy tay, "Liêu Nhã Phàm!"Liêu Nhã Phàm giống như bị giật mình đột ngột dừng bước, thấy rõ là thầy Chu gọi nàng, mới ngoan ngoãn đi tới."Chào ông Chu." Liêu Nhã Phàm hơi cúi đầu hướng thầy Chu, rồi đưa ánh mắt ném về phía Phương Mộc, không biết xưng hô thế nào, nên chỉ hướng cậu gật đầu. Phương Mộc nheo mắt, thoáng gật đầu."Tan học rồi?" Thầy Chu cười meo meo quan sát Liêu Nhã Phàm, "Bài tập đã làm xong chưa?""Đã làm xong ở trường rồi." Liêu Nhã Phàm thẳng tắp đứng trước mặt thầy Chu, một tay hết lần này đến lần khác vuốt ve quai cặp."Ừ, ngoan. Buổi tối nhớ giúp đám Tiểu Dũng lầu một học bù số học một chút. A, đúng rồi, thích cặp sách mới không?"Trên mặt Liêu Nhã Phàm lộ ra nụ cười ngượng ngùng, "Thích.""Haha, vậy là tốt rồi. Mau trở về nghỉ ngơi đi."Liêu Nhã Phàm đỏ mặt đáp ứng, xoay người nhanh nhẹn chạy mất. Nhưng nàng cũng không như lời dặn của thầy Chu trở về nghỉ ngơi, 5 phút sau, Liêu Nhã Phàm đem đến một thau nhôm lớn đựng đầy khoai tây bưng vào trong sân, một cái lại một cái gọt vỏ.Tính ra, Liêu Nhã Phàm hẳn là đã 16 tuổi. Ngũ quan của nàng giống mẹ như hai giọt nước, không cần cẩn thận phân biệt, Phương Mộc có thể từ dung mạo nàng nhận ra bộ dáng năm đó của Tôn Mai. Chẳng qua vẻ mặt của nàng trầm tĩnh lạnh nhạt, mang theo đau buồn hiếm có trên mặt những cô gái đồng tuổi. Thời điểm những cô gái khác ở trong nhà ăn vặt, xem tivi, lên mạng nói chuyện phiếm, nàng ôm một thau khoai tây chuẩn bị cơm chiều cho hơn chục người. Từ động tác thuần thục của nàng mà nhìn, Liêu Nhã Phàm thường xuyên tham dự loại lao động nặng nhọc này. Nghĩ đến đây, trong ngực Phương Mộc có chút đau đớn. Dù sao, cậu cùng việc tuổi thơ của Liêu Nhã Phàm bị cướp đoạt có liên quan.Có đôi lúc, động tác của Liêu Nhã Phàm sẽ chợt dừng lại, cứ như vậy cầm dao nhỏ và khoai tây, ngơ ngác nhìn chằm chằm về phía trước vài thước, sau vài giây, lại vùi đầu ra sức gọt vỏ. Sau đó lần nữa ngây người. Lúc ngẫu nhiên ngẩng đầu, sẽ gặp phải ánh mắt Phương Mộc nhìn chằm chằm mình. Phương Mộc cười cười với nàng, Liêu Nhã Phàm cũng không đáp lại, mà tâm hoảng ý loạn cúi đầu.Tan học bọn nhỏ lục tục trở về cô nhi viện, trong viện dần dần trở nên náo nhiệt, bọn nhỏ đủ loại tuổi tác, khỏe mạnh, tàn tật ở trong sân chạy tới chạy lui, lớn tiếng ồn ào. Có đứa cao giọng đàm luận những chuyện xảy ra trong trường, có đứa truy đòi kẹo ban ngày bị cướp đi, còn có đứa nước mũi chảy lòng thòng ngồi xổm dưới chân tường cười ngây ngô.Liêu Nhã Phàm đã gọt xong toàn bộ khoai tây, bưng thau khoai tây đi vào nhà nhỏ. Mà ống khói của mái nhà, đang bốc lên khói đen càng ngày càng đậm. Rất nhanh, trong viện bắt đầu lan tỏa mùi hương của khoai tây hầm cải trắng. Thầy Chu vỗ vỗ bùn trên tay, "Tiểu Phương, lưu lại ăn cơm đi, tuy rằng đơn giản, nhưng cũng rất có mùi vị."Phương Mộc lắc đầu, cậu không thể tưởng tượng được chuyện phải ngồi cùng bàn ăn với Liêu Nhã Phàm có bao nhiêu xấu hổ. Nàng tuy rằng hoàn toàn không biết bộ dáng của người mẹ nàng hai lần cứu thế nà