
Tác giả: Agatha Christie
Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015
Lượt xem: 1341499
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1499 lượt.
được gì nhiều từ cuộc nói chuyện đó.
- Vâng, đúng vậy. Chẳng biết ma xui, quỷ khiến thế nào! Cô tự nhủ một cách khổ sở.
Cùng lúc đó thì bà Westholme đã đưa ra một lời tuyên bố:
- Họ là những người rất khó chịu, quê mùa. Bà ta nói.
Cô Pierce làm điệu bộ hưởng ứng kịch kiệt những gì bà ta nói, còn bà Westholme lại bắt đầu một câu chuyện về vô số những ngưòi Mỹ lỗi lạc và rất hay ho mà bà ta mới gặp gần đây.
Thời tiết trở nên nóng bất thường so với quãng thời gian này mọi năm. Cả đoàn nhất trí ngày mai sẽ khởi hành thật sớm.
Cả bốn người ngồi ăn sáng lúc 6 giờ. Chẳng thấy bóng dáng một thành viên nào của gia đình Boynton cả. Sau khi bà Westholme đã bình luận một cách chẳng vui vẻ gì về việc không có hoa quả tráng miệng, họ băt đầu dùng trà, sữa hộp và trứng rán với những xuất thức ăn vô vàn chất béo ăn kèm với thịt lợn muối hun khói.
Sau đó thì họ khởi hành, bà Westholme và tiến sĩ Gerard đang sôi nổi thảo luận giá trị đích thực của vitamin trong chế độ ăn kiêng và những chế độ dinh dưỡng hợp lý cho người lao động.
Có tiếng ai đó chào vọng lên từ phía khu trại, mọi người dừng lại để cho người đó bắt kịp với đoàn. Chính là ông Jefferson Cope đang vội vã đuổi theo họ. Bộ mặt dễ chịu của ông ta đỏ lửng lên vì phải gắng sức chạy.
- Sao, các vị không phản đối chứ, tôi rất muốn được đi cùng với các vị sáng hôm nay. Xin chào cô King. Thật là ngạc nhiên vì được gặp cả cô và tiến sĩ Gerard ở đây. Các vị thấy thế nào?
Ông ta đưa tay chỉ những dãy núi đá đó tuyệt đẹp chạy dọc theo mọi hướng đi.
- Đẹp lắm nhưng mà cứ sờ sợ thế nào ý, Sarah nói. – Tôi đã nghĩ rằng màu đỏ đó chắc phải rất lãng mạn, mơ mộng đẹp như “thành phố hoa hồng đỏ” vậy. Nhưng màu đỏ ở đây thật quá, trông cứ như miếng thịt bò tươi vậy.
- Đúng, công nhận là giống. – Ông Cope hưởng ứng.
- Nhưng mà nó đẹp thật. – Sarah công nhận.
Cả đoàn bắt đầu leo núi. Hai hướng dẫn viên người Ai Cập bản xứ đi cùng với họ. Hai người đàn ông to cao lừng lững, mang trên lưng những túi hành lý gọn nhẹ, họ dễ dàng sải những bước chân mang đôi ủng đóng đinh đầu to, đặt chắc chắn lên bề mặt núi trơn nhẫy. Chẳng mấy chốc việc đi lại càng khó khăn hơn. Cả Sarah và tiến sĩ Gerard đều chẳng sợ gì độ cao, nhưng ngược lại ông Cope và bà Westholme thì đã không còn giữ được vẻ tươi tỉnh như trước, còn cô Pierce tội nghiệp thì gần như phải vác cô ta qua những vách đá dựng đứng. Mắt nhắm tịt, mặt xanh rờn nhưng mồm cô ta thì lại không ngớt rền rĩ:
- Chưa bao giờ tôi có can đảm để nhìn xuống dưới. Không, chưa bao giờ, kể từ khi còn bé.
Đã có lúc cô ta tuyên bố sẽ quay lại, nhưng rồi nghĩ tới việc phải di xuống, da cô ta lại càng tái xanh hơn và cô ta miễn cưỡng quyết định: Lúc này đi tiếp là điều duy nhất có thể làm được.
Tiến sĩ Gerad tỏ ra rất ân cần và bình tĩnh. Ông luôn đi đằng sau cô ta, lấy cây gậy làm bức ngăn giữa cô ta và vách núi dựng đứng như thể đó là một hàng rào chắc chắn. Và cô Pierce thú nhận rằng hình ảnh một một chiếc tay vịn đã giúp cô ta chế ngự được cảm giác chóng mặt.
Hơi một một chút nhưng Sarah vẫn quay sang nói chuyện với Mahmoud, anh phiên dịch Anh này bất chấp trọng lượng cơ thể quá cỡ của mình, không hề tỏ ra một chút mệt mỏi:
- Anh chưa từng gặp rắc rối khi đưa khách lên đây phải không? Những người lớn tuổi ấy?
- Liên tục … lúc nào chúng tôi cũng gặp phải rắc rối nào đó. Mahmoud bình thản trả lời.
- Thế lúc nào anh cũng phải giúp họ à?
Mahmound khẽ nhún cái vai to bè của mình.
- Họ thích đi. Họ đã phải trả tiền để xem những thứ này. Họ mong ước được chiêm ngưỡng chúng. Những người Ai cập đẫn đường này rất thông minh, rất chắc chắn. Lúc nào họ cũng làm chủ được tình thế.
Cuối cùng thì cả đoàn cũng leo lên được tới đỉnh núi. Sarah hít một hơi thật dài.
Tất cả xung quanh và ở dưới kia nữa là những dãy núi màu máu đỏ trải dài. Một đất nước xa lạ với vẻ đẹp tuyệt diệu ít nơi nào có thể sánh được. Nơi đây, trong bầu không khí tuyệt đối trong lành của buổi sáng, họ đứng như những vị thần xem xét thế giới dưới kia, một thế giới đang đau thương vì nạn bạo lực.
Như lời ngưòi dẫn đường nói thì đây là “Nơi tế lễ” hay còn gọi là “Nơi linh thiêng”.
Anh ta chỉ cho họ xem vết khoét lõm xuống của một phiến đá đã phẳng dưới chân họ.
Sarah tách ra khỏi đám người, tai cô không còn nghe thấy tiếng thuyết minh trơn tru, ráo hoảnh từ miệng người hướng dẫn. Cô ngồi xuống một hòn đá, đưa ta thọc sâu vào mái tóc đen dày của mình và nhìn chằm chằm vào cái thế giới dưới chân cô.
Bỗng nhiên cô có cảm giác ai đó đang đứng cạnh mình. Tiến sĩ Gerard cất tiếng nói:
- Cô đánh giá cao sự cám dỗ của quỷ dữ trong kinh Tân ước. Quỷ Sa Tăng dẫn Chúa của chúng ta lên đỉnh ngọn núi và chỉ cho người thấy thế giới dưới kia. “Tất cả những thứ này ta sẽ trao lại cho người. Nếu ta mất đi, các người phải tôn thờ ta”. Sức mạnh của cám dỗ mới kinh khủng làm sao, nó xứng đáng là Vị thần Vật chất đầy sức mạnh.”
Sarah tỏ ý tán thành, nhưng những suy nghĩ