
Chuyện xảy ra trên con tàu tốc hành Phương Đông - Phần 03
Tác giả: Agatha Christie
Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015
Lượt xem: 1341500
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1500 lượt.
của cô rõ ràng đang phiêu du đâu đó. Tiến sĩ Gerard quan sát cô với vẻ ngạc nhiên thú vị.
- Cô đang suy nghĩ rất nhiều về việc gì đó phải không? Ông ta hỏi.
- Vâng, Cô quay sang nhìn ông, vẻ mặt đầy bối rối. - Thật là một ý tưởng tuyệt vời. Một chỗ tế lễ tít tận nơi cao chót vót này. Tôi không hiểu ông có cùng suy nghĩ giống tôi không rằng đôi khi sự hy sinh thật cần thiết … Tôi muốn nói con người có thể có nhiều ước vọng trong cuộc sống. Khi một ai đó phải chết, việc ấy thật sự không quan trọng như chúng ta hằng tưởng đâu.
- Nếu cô cho là như vậy, cô King ạ, thì lẽ ra cô không nên theo cái nghề mà chúng ta đang làm. Đối với tôi và cô, cái chết là, và phải luôn luôn bị coi là kẻ thù của chúng ta.
Sarah nhún vai.
- Vâng, có thể ông đúng. Tuy nhiên trong nhiều trường hợp, cái chết có thể giải quyết được vấn đề. Lúc đó, nó thậm chí còn có ý nghĩa nhiều hơn là sự sống …
- Đối với chúng ta thì cái chết sẽ có ý nghĩa hơn nếu cái chết của một ai đó có ích cho những người khác. Tiến sĩ Gerard nghiêm trang nói.
Sarah ngoảnh nhìn ông hoảng hốt.
- Ý của tôi không phải là …
Cô chợt nín bặt vì thấy ông Jefferson Cope đang tiến về phía họ.
- Thật tuyệt vời, chỗ này tuyệt hết chỗ nói. – Ông ta tuyên bố. Rất đáng xem, tôi lấy làm mừng là mình đã không bỏ qua cơ hội đến thăm nơi đây. Tôi cũng xin thú thật là dù bà Boynton có là một con người như thế nào đi nữa, thì tôi vẫn cứ phải khâm phục bà ta vì lòng can đảm đến thăm nơi đây. Phải đi cùng với bà ấy chắc là một vấn đề rất phức tạp. Sức khoẻ bà ấy kém như thế. Theo tôi nghĩ bản chất bà ấy có thể là không thích quan tâm tới suy nghĩ của người khác, nhưng chuyện này rõ ràng là bà ta có thể thấy những người trong gia đình thích thỉnh thoảng được đi thăm quan mà không có bà ấy đi cùng. Tôi nghĩ là bà ta quá vô tâm khi cứ bắt phải luôn luôn có một đám người lăng xăng quanh bà ta.
Đến lượt ông Cope là nín bặt. Khuôn mặt tốt bụng, ưa nhìn của ông trở nên bối rối và ngượng nghịu.
- Xin lỗi các vị, - Ông ta nói. Tôi vừa nghe được một thông tin về bà Boynton, cái tin này thật làm tôi khó nghĩ quá.
Sarah lại như đang lạc vào những suy nghĩ mông lung của mình. Giọng nói của ông Cope chỉ như thoảng lướt quan bên tai cô giống như tiếng róc rách dễ chịu của một dòng suối xa xa vẳng lại, nhưng Tiến sĩ Gerard đã lên tiếng :
- Thật sao? Tin gì vậy?
- Người nói tin này cho tôi là một quý bà tôi tình cờ gặp ở khách sạn ở Tiberias. Nó liên quan tới một người hầu gái đã từng làm việc ở gia đình Boynton. Cô gái này, theo tôi được biết, thì đã …
Ông Cope chợt dừng lại, liếc mắt nhìn ý tứ sang phía Sarah rồi hạ giọng.
- Cô ta có mang. Bà già đó, có vẻ như là biết chuyện nhưng lại tỏ ra rất tử tế với cô gái ấy. Rồi vài tuần trước khi đứa bé được sinh ra, bà ta đuổi cô gái ấy đi.
Cặp lông mày của tiến sĩ Gerard nhướn lên.
- A, ông kêu lên vẻ quan tâm.
- Người nói với tôi tin này có vẻ rất quả quyết về những gì đã xảy ra với cô hầu. Tôi không biết là ông có đồng ý với tôi hay không, nhưng đối với tôi, tôi coi đó là một tội ác, một việc làm vô liêm sỉ. Tôi không thể hiểu được ….
Tiến sĩ Gerard cắt ngang lời ông ta.
- Ông nói đúng lắm. Tôi chẳng nghi ngờ rằng việc đó đã làm bà Boynton rất thích thú đấy.
Ông Cope quay sang nhìn Tiến sĩ Gerard , vẻ xúc động lộ ra mặt.
- Không thưa ngài, - Ông ta nhấn mạnh. – Tôi không thể tin nổi vào chuyện đó. Cái ý tưởng như vậy thật là điên rồ.
Tiến sĩ Gerard khe khẽ lẩm bẩm :
- « Chính vì vậy mà ta quay trở lại, xem xét tất cả những bất công, áp bức của thế giới dưới vầng mặt trời. Và ta nghe thấy những tiếng than khóc rền rĩ của những bẻ bị áp bức và những người không có nguồn an ủi, bởi đối với những kẻ bị áp bức, họ chẳng có chút quyền lực nào cả, vì thế chẳng ai dến an ủi họ. Rồi ta ca ngợi người chết, những người đã thực sự chết, đúng, họ còn hơn cả những người đang sống, đang còn cố bám víu vào cuộc sống nơi này; đúng, họ còn tốt đẹp hơn cả người sống và những người sống mà như chết ; vì họ không biết đến sự tồn tại muôn đời trên trái đất này của loài quỷ dữ… »
Ông ngừng lại rồi nói tiếp :
- Thưa ngài thân mến của tôi, suốt cả cuộc đời này, tôi đã nghiên cứu những điều kỳ lạ của trí óc con người. Thật không hay chút nào nếu chỉ nhìn cuộc đời qua những điều tốt đẹp. Đằng sau những lễ nghi và những câu chuyện xã giao của cuộc sống hàng ngày, là vô vàn những điều kỳ lạ. Có những thứ, ví dụ như, thích hung ác chỉ vì mục đích riêng của mình. Nhưng khi con người nhận diện ra nó, họ còn thấy một điều sâu kín hơn nữa. Đó là khát vọng sâu thẳm, là nuối tiếc muốn được người khác công nhận mình. Nếu khát vọng đó bị ngăn trở, nếu vì tính cách của mình mà một ai đó không đạt được kết quả như họ mong muốn, thì khát vọng đó sẽ chuyển sang phương cách khác. Nó phải được cảm thấy, nó phải tính được bằng vô số những thủ đoạn sai trái, kỳ dị. Thói quen độc ác, cũng giống như những thói quen khác, có thể nuôi dưỡng, và nó có thể có ảnh hưởng