
Bầu trời sụp đổ ( The Sky is Falling ) - Full
Tác giả: Hạn Nghi
Ngày cập nhật: 22:34 17/12/2015
Lượt xem: 1341459
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1459 lượt.
rồi thì có gì đáng cười cơ chứ. Và Dũng bất giác để ý rằng cô bé kia đang nhìn mình đầy vẻ ngại ngùng, cậu cũng nhìn lại vẻ thăm dò. Bỗng nhiên, người phụ nữ kia nói:
-“Kim! Mau dẫn bạn qua bên kia chơi đi con!”
Vậy ra cô bé đó tên là Kim. Cô bé liếc nhìn Dũng một cái rồi chạy ra phía góc nhà để đồ hàng. Dũng ngước nhìn theo cô bé. Mẹ cậu tự dưng đẩy cậu từ trên đùi xuống rồi đưa tay ẩn cậu về phía cô bé Kim. Dũng chậm rãi bước đi trước cái nhìn của mọi người. Dũng ngồi xuống giữa đống đồ hàng, đối diện ngay với Kim. Sau một lúc nhìn nhau đầy vẻ ngại ngùng thì Kim bỗng nói:
-“Bọn mình chơi trò gia đình đi. Dũng là bố, Kim sẽ là mẹ, còn kia sẽ là con của bọn mình.”
Cô bé Kim cầm con búp bê trên tay đưa về phía Dũng. Dũng nhăn mặt khó chịu. Quả thật, Dũng không cảm thấy hứng thú khi chơi loại đồ chơi của con gái. Lý do là vì Dũng vốn tính tò mò mọi thứ. Trong lần đi lớp, cậu được tụi con gái rủ chơi đồ hàng và dĩ nhiên cậu đồng ý. Kết quả là Dũng bị tụi con trai trong lớp trêu cho thúi mũi. Hôm ý, Dũng chỉ muốn tìm nơi nào trốn đi cho đỡ xấu hổ. Những lúc ấy, Dũng lại ước giá như mình không đồng ý, đáng lẽ ra mình chỉ nên chơi những trò của con trai thôi. Cảm thấy mình quá xấu hổ đến nỗi Dũng không muốn đến lớp vì sợ bị trêu trọc.
Kim đưa tay dúi dúi con búp bê vào người Dũng như muốn nói hãy giữ lấy nó đi. Còn Dũng khá trần trừ vì vẫn còn bị ám ảnh về vụ việc ở lớp học. Nhưng nếu nghĩ lại thì chơi trò đó cũng vui ghê. Dũng cũng khá thích. Nếu mà không có tụi con trai đó thì đã vui vẻ biết mấy. Dũng đưa mắt nhìn quay căn phòng, chả có thằng con trai nào cả, sợ gì bị tụi nó trêu chứ. Lấy hết cân đảm, Dũng đưa tay cầm lấy con búp bê và cùng chơi với cô bé Kim mà không hề để ý đến cuộc nói chuyện giữa mấy bậc phụ huynh kia.
-“Trời tối rồi! Mau cho em bé đi ngủ đi thôi!”- Kim nói, tay cầm con búp bê đặt nó xuống cái giường bé tẹo. “Vợ chồng mình cũng ngủ đi thôi!”
Dũng làm theo lời cô bé. Cả hai năm xuống sàn nhà và nhìn nhau. Kim bảo: “Cậu giả vờ ngủ đi chứ!”. Nói rồi cô bé nhắm mắt vào giả vờ ngủ, Dũng cũng làm theo.
Hai đứa đang chơi vui vẻ với nhau thì bỗng nhiên có một người cắt ngang cuộc vui của hai đứa. Một bà già từ đâu bước vào phòng. Khuôn mặt đầy nếp nhăn, màu bạc trắng đã phủ gần hết mái tóc. Con mắt bà đảo quanh căn phòng một cách tinh tế và dừng lại khi nó thấy Dũng. Dũng cũng tò mò nhìn lại và chào lớn:
-“Cháu chào bà!”
Bà già đó nhìn Dũng chăm chú và nói:
-“Cháu là Dũng à! Con trai bố Cường đúng không?”
Mẹ Dũng tự động đứng dậy chả lời.
-“Dạ vâng! Đúng ạ!”
Nói rồi mẹ Dũng ra hiệu cho cậu lại đây. Hiểu ý, Dũng lập tức chạy lại. Cậu bé đứng ngay cạnh mẹ mình, đôi mắt ngước nhìn bà già kia. Bà già ấy cũng từ tốn lại gần Dũng, đưa đôi bàn tay chen chúc nhưng nếp nhăn chạm vào mặt cậu. Dũng không hề cảm thấy sợ hãi vì biết có mẹ ở đây và hơn thế ánh mắt của bà lão nhìn cậu rất hiền hậu, như muốn nói: ta không làm hại cháu đâu.
-“Tốt! Rất giống bố!”
-“Vậy xin trăm sự nhờ gia đình bà vậy!”- Mẹ Dũng nói giọng vui mừng.
Bà già đó từ từ đưa đôi bàn tay thô rát ra khỏi mặt Dũng rồi giơ lòng bàn tay ra trước mặt cậu. Và rồi từ ngay chính giữa lòng bàn tay đó, một hình thù kì dị bỗng hiện ra. Phải mất giây lát, Dũng mới nhận ra đó là hình tròn mỏng mờ ảo, bên trong đó là vô số các hình thù kì quái trong cực kì lạ mắt.
-“Cháu có nhìn thấy nó không?”- Bà già bỗng hỏi.
-“Dạ có! Một hình tròn!”- Dũng đáp.
-“Tốt! Cháu hãy thử chạm vào nó xem nào!”
Nghe lời, Dũng đưa bàn tay phải lên cao rồi từ từ đưa từng ngón tay chạm vào cái hình tròn kì lạ đang lơ lửng trên không kia. Một ngón chạm vào, rồi lần lượt các ngón tay còn lại cũng như thế và cả bàn tay nhỏ bé của Dũng nằm gọn trong cái hình tròn mỏng tanh kia. Bà già đó nở một nụ cười tỏ vẻ rất hài lòng. Dũng ngước nhìn mẹ. Mẹ cũng nở một nụ cười mãn nguyện. Cậu rất vui khi nhìn thấy mẹ cười.
-“Tốt rồi! Ngày mai chúng ta có thể bắt đầu!”- Bà già đó nói, mắt vẫn nhìn vào Dũng.
-“Thế thì phiền bà và gia đình.”
-“Không có gì! Đó là nhiệm vụ của gia đình tôi mà!”- Bố mẹ Kim đồng thanh nói.
Dũng thực sự không hiểu cuộc nói chuyện vừa rồi là nói về cái gì nhưng biết rằng nó có liên quan đến mình thế nên Dũng mới hỏi mẹ.
-“Thế là sao hả mẹ?”
Mẹ cậu chỉ mỉm cười đáp lại chứ không trả lời. Điều này làm Dũng cảm thấy sợ hãi.
-“Về thôi mẹ! Con không thích ở đây nữa!”
-“Thôi nào con!”- Mẹ Dũng dỗ: “Ra chỗ kia chơi với bạn Kim đi con!”
-“Không! Con không thích!”
-“Đừng quậy nữa! Mau ra chỗ kia chơi đi con!”
Bỗng mẹ của Kim cắt ngang.
-“Yên tâm! Mẹ cháu không bán cháu đâu mà sợ.”
Dũng giật mình khi nghe thấy t