80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kế hoạch nguy hiểm: Tổng tài ngươi đừng quá kiêu ngạo

Kế hoạch nguy hiểm: Tổng tài ngươi đừng quá kiêu ngạo

Tác giả: Như Như

Ngày cập nhật: 22:35 17/12/2015

Lượt xem: 134982

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/982 lượt.

Vào buổi chiều mát mẻ, Vương Thiên Nam tao nhã ngồi trên chiếc ghế mây ngoài sân vườn, trên tay đốt một điếu thuốc gương mặt lộ ra vẻ bình thản. Hôm nay hắn mặc chiếc áo sơ mi màu trắng , quần tây màu đen tuy có vẻ đơn giản nhưng người có tầm nhìn lại thấy ngay đó là thương hiệu nổi tiếng, khắp người hắn toát ra vẻ cao quý. Vài cơn gió thổi qua khiến mái tóc ngắn khẽ bay, làn khói mờ ảo bao quanh khuôn mặt, hắn chầm chậm lên tiếng:
“ Jack “
Jack luôn đứng phía sau hắn, anh mặc bộ âu phục cứng nhắc màu đen, trên mặt đeo một cái kính che đi đôi đồng tử màu xanh sắc bén. Jack nghe hắn gọi liền bước lên phía trước cung kính đáp : “ Vâng ạ! “
“ Gọi cho cô ta “ Một tiếng rít dài nhẹ nhàng vang lên, đôi mắt ưng khẽ nheo lại như ẩn như hiện sau làn khói mờ, hắn nói.
“ Vâng “
Jack nghe hắn nói thế liền biết cô ta mà Vương Thiên Nam nhắc đến là ai. Anh nhanh chóng từ trong túi quần lấy ra chiếc điện thoại gọi cho Thiên Di.. Sau một lúc anh cất điện thoại vào vị trí cũ khẽ nói:
“ Thưa ngài tôi không liên lạc được với cô ấy. “
“ Sao? “ Hắn nhướng mày, giọng nói lạnh lùng thoát ra khỏi kẽ răng trắng tinh. Đôi chân thon dài vắt sang một bên.
“ Tôi không thể gọi cho cô ấy được. Điện thoại đã bị tắt “ Jack vẫn giữ giọng điệu như cũ chỉ là trong ánh mắt toát lên vẻ kì lạ. Hắn thầm nghĩ có phải cô gái này muốn chết hay không.
“ Cô ta lại cả gan dám tắt máy. Anh gọi vài người đến nhà cô ta bắt cô ta về đây cho tôi “ Vương Thiên Nam nhíu lại mi tâm, đôi môi mỏng khe mím lại rồi nhếch lên tạo nên nụ cười đẹp ẩn chứa sự gian xảo, hắn ra lệnh.
Jack “ vâng “ một tiếng rồi cúi đầu ra ngoài. Trong khu vườn rộng lớn chỉ còn mình hắn ngồi đấy. Cuối tháng 7 trời nóng hổi nhưng xung quanh hắn lại tỏa ra sự lạnh lẽo vô cùng, hắn thầm nói với mình lại như nói với Thiên Di:
“ Hà Thiên Di cô dám tắt máy dám không coi tôi ra gì. Đừng để tôi bắt được cô “
Điếu thuốc trong tay bị hắn vùi vào gạt tàn đến bẹp dí đủ thấy hắn tức giận đến thế nào nhưng ngoài mặt đều không thể hiện ra, hắn khống chế quả thật tốt.
Sau khi ngủ dậy, Thiên Di nhìn quanh căn phòng, rồi nhìn chiếc đồng hồ đặt trên giường điểm 5h chiều .Cô không tin được mình đã ngủ lâu đến vậy có lẽ do lệch múi giờ. Cô xếp lại mền gối ngay ngắn, đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt thêm cả khoản tắm rửa thì mất 30’ đồng hồ, khá nhanh. Thiên Di lấy chiếc điện thoại rồi đi ra ngoài ban công ngắm nhìn quang cảnh thành phố San Fancisco vào lúc chiều tà, khá đẹp mắt. Bầu trời màu cam nhạt nhẹ nhàng hắt ít tia nắng xuống nơi cô đang đứng, từng chiếc lá bên cạnh lồng vào nhau in hằn trên mặt đất. Không khí trong lành mát mẻ, thành phố tas6p5 nập người người qua lại như mắc cửi ở đây quả là được hưởng thụ. Cô mở điện thoại lên kiểm tra phát hiên toàn số Lí Nhất Minh gọi đến và có thêm hai dãy số lạ có lẻ số lạ của người đàn ông đó cô nhìn một chút rồi gọi cho Lí Nhất Minh.
“ Alo “
“ Nhất Minh anh gọi em có việc gì thế? “ Cô dựa người vào lan can, ánh nắng chiều vàng nhạt trải dài trên mái tóc mượt buông xõa của cô, tay chống vào lan can cô hỏi.
“ Em đã đi đâu? “
Không có giọng nói dịu dàng như cô vẫn thường nghe, không có lời nói ngọt ngào chỉ có sự lạnh lùng và bất an trong giọng nói của anh. Cô khẽ nói:
“ Em có việc phải ra nước ngoài một thời gian. Anh yên tâm em sẽ sớm quay về “
“ Em đến nước nào? Là San Fancisco phải hay không? “ Anh lạnh lùng hỏi
“ Đúng. Nhưng sao anh lại biết “ Cô ngạc nhiên hỏi. Cô chưa từng nhắc đến cũng như chưa đề cập bao giờ thế vì nghĩa gì mà anh lại biết.
“ Là Lí Vĩnh Long nói cho anh biết. “ Anh nhếch môi tạo nên một nụ cười chua xót. Cô đi lại không nói cho anh tiếng nào, cô lạnh nhạt đến vậy người con gái anh nhất mực yêu thương lại không nói gì với anh lẳng lặng ra đi. Nếu không phải Lí Vĩnh Long nói cho anh biết thì anh cũng không biết cô đang ở Fan Sancisco, có lẽ lúc này anh đang phát điên, phát điên vì sự ra đi không một lời thông báo.
“ Nhất Minh anh có phải hiểu lầm em rồi không? Sự việc không như anh nghỉ đâu “ Cô hơi rối vội vàng lên giọng giải thích.
“ Hiểu lầm? haha Thiên Di anh hiểu lầm thế nào được?. Hắn còn nói với anh là đã đưa em đến khách sạn Newword ở San Fancisco. Thiên Di anh có nói sai gì không? “ Lí Nhất Minh cười nói nhưng tiếng cười của anh lại tràn ngập vẻ bi thương cùng thống khổ.
“ Không phải đâu Nhất Minh. Em với Lí Vĩnh Long không phải như anh nghỉ đâu.. “
Cô chưa nói dứt câu thì đã nghe anh nói : “ Em không cần giải thích”
“ Nhất Minh anh có tin em không? “ Cô dịu giọng hỏi anh
Một lúc lâu sau vẫn không có tiếng trả lời cô ngỡ rằng anh đã tắt máy, đang định tắt điện thoại thì bên kia đã có tiếng nói trầm ổn của Lí Nhất Minh.
“ Anh tin em. “
“ Cảm ơn anh Nhất Minh. Khi nào em về em nhất định sẽ giải thích rõ ràng. “
Cô thở phào nhẹ nhỏm. Dẫu biết cô và Lí Vĩnh Long là trong sáng nhưng nghe được sự tin tưởng của anh cô bất giác cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng,
“ Được rồi, em nhớ giữ gìn sức khỏe, Bên đó khí hậu