Kỳ án ánh trăng - Full
Tác giả: Qủy Cổ Nữ
Ngày cập nhật: 22:44 17/12/2015
Lượt xem: 1343209
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/3209 lượt.
sự việc, một khi đã dấn bước vào rồi thì khó lòng quay trở lại.”
Hinh bỗng thấy rùng mình, câu nói này sao nghe quen quen.
“Không đúng! Con người có thể sám hối và tự thoát ra vươn lên. Chỉ tại anh đã tham lam quá, lại che giấu những thứ bẩn thỉu trong lòng anh quá kín, nên anh mới tiếp tục sai lầm như thế này!” Phồn Di cảm thấy đến lúc này chị mới thật sự hiểu về con người Bỉnh Thành.
Thành biết mình đã mất tất cả! Tất cả những thứ thuộc về y và không thuộc về y đều tan thành mây khói.
Y quay đầu lao ra ngoài cửa sổ.
Vĩ Thanh 1
“Tôi biết đây là một tin không hay, nhưng tôi buộc phải nói thật với chị, các kết quả kiểm tra đều cho thấy… con gái chị - Diệp Hinh đã bị ung thư não, có khối u ác tính – là khối u tế bào dính kết. Ở một chừng mực nhất định, điều này có thể giải thích tại sao cô Hinh thường xuyên có ảo giác – não bộ là cơ quan hàng đầu của hệ thống thần kinh trung ương, sự bất thường của tế bào sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến chức năng thần kinh. Tiếc rằng, trọng tâm điều trị giai đoạn trước đã lệch sang hướng bệnh học thần kinh. Kiểm tra bằng máy cộng hưởng từ và chọc thăm dò vùng lưng cho thấy tế bào ung thư đã chạy lên màng não, tính chất phá hủy và mức độ khuyếch tán của tế bào ung thư cho thấy việc giải phẫu e khó có thể điều trị tận gốc. Cho nên, sau khi phẫu thuật còn phải truyền hóa chất để tiếp tục khống chế.”
Bà Kiều Doanh ngồi trên ghế phía trước bàn làm việc của bác sĩ Triệu, bà im lặng hồi lâu, rồi nghẹn ngào cố kìm nén tiếng khóc – buồn Diệp Hinh đang nằm cách đây không xa, bà không muốn cô con gái nghe thấy tiếng khóc của mình.
Hai mẹ con nghe theo đề nghị của Vân Côn, đến bệnh viện kiểm tra về bệnh nhức đầu như mọi lần cô vẫn hay đến khám. Phim CT cho thấy dấu hiệu có thể là khối u, sau khi vào nằm viện, nhiều xét nghiệm tiếp theo đã dẫn đến kết luận vừa rồi của bác sĩ Triệu.
“Chúng tôi chú ý đến tiền sử phụ thân Diệp Hinh đã bị u não, cho nên thông tin này khiến bà rất đau buồn, chúng tôi sẽ cố gắng hết mọi khả năng của mình, coi đó là tiền đề để điều trị cho Diệp Hinh được bình phục”. Bác sĩ Triệu cảm thấy những lời an ủi này vẫn rất mờ nhạt.
“Xin anh cho tôi biết, liệu cháu Diệp Hinh thật sự có thể bình phục hay không?” Bà Kiều Doanh nhìn bác sĩ Triệu bằng ánh mắt vừa tha thiết, vừa tuyệt vọng.
“Khối u ác tính như thế loại này… khối u ác tính đã di căn, thì tỷ lệ được cứu sống…”
Nhìn Diệp Hinh sắc mặt nhợt nhạt nằm trên chiếc giường bệnh trắng nhợt, bà Kiều Doanh vẫn không thể cầm nổi nước mắt. Nước mắt cứ thế tuôn rơi lã chã. Cái ngày 16 tháng 6 đã trôi qua trong sự hãi hùng, bà vốn tưởng cô con gái đã thoát nạn, nào ngờ lại gặp phải một tai họa mới càng khó tránh hơn. Đang ở độ tuổi thanh xuân đẹp nhất của cuộc đời, vậy mà Diệp Hinh phải vật lộn với bóng ma bệnh tật tàn khốc! Sao cuộc đời lại bất công đến thế?
“Mẹ ơi, mẹ đừng buồn. Giải phẫu xong con sẽ khỏe lại mà. Mẹ nên nhớ con là Diệp Hinh, cho nên con có nhiều hy vọng, con có thể bình yên vượt qua được tất cả!”. Hinh rất muốn an ủi mẹ.
Bà Kiều Doanh rất xúc động trước sự cứng cỏi của con gái, bà vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của Diệp Hinh, bà biết cô đang bị sốc mạnh.
Đúng lúc này, Sảnh và Vân Côn cùng bước vào, đem đến cho Hinh những nụ cười rạng rỡ, khiến căn phòng ấm cúng hẳn lên. Nhưng rồi cuộc gặp gỡ dù vui đến mấy rồi cũng lắng xuống, bạn bè thân thiết đã ra về. Hinh nhắm mắt, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi rã rời.
Cuối cùng, Hinh đã hiểu rằng tại sao bà Uông Lan San đã để lại cho mình những cuộn sách khoa học kia. Chính là ngụ ý rằng con đường của mình đã tận. Bà ấy đã biết trước mình sẽ mắc bệnh ung thư tế bào dính kết, đã lan rộng, hy vọng ở phẫu thuật gần như chỉ bằng không, điều trị hóa chất cường độ cao để tiêu diệt các tế bào ấy thì cũng tổn hại đến những tế bào khỏe mạnh, sẽ rụng tóc, sẽ mất hồng cầu, sức lực sẽ lụi tàn, mình sẽ trở thành một loại ký sinh trùng. Hinh còn có nhiều lý tưởng khát khao, còn biết bao ước mơ về sự nghiệp, về cuộc sống, về tình yêu. Đúng thế, tình yêu. Nhìn Sảnh và Vân Côn luôn bên nhau tràn trề tình cảm nồng nàn ấm áp, Hinh khát khao được như họ. Hinh mới chỉ có một chút tình cảm hư ảo không đáng hồi tưởng làm gì. Mặc dù coi đó là một thứ tình yêu đơn phương thì cũng chưa phải, nhưng dường như nó lại khắc rất sâu trong trái tim Hinh.
Vừa nhớ đến, Hinh lại trào nước mắt. Hai hàng lệ dần lan tỏa khắp đôi má Hinh. Nếu anh ấy ở bên, anh ấy sẽ lau nước mắt cho mình.
Bỗng có một bàn tay đang đưa ra lau nước mắt cho Hinh thật. Hinh thấy rơi rùng mình, cô thận trọng mở mắt ra nhìn.
Đúng là anh, mái tóc đen dày, không chải chuốt, khuôn mặt rạng rỡ và đôi mắt đầy nhiệt tình !
“Tại sao anh lại đến đây? Tại sao đã để cho em yêu anh nhưng chỉ cho em có được một sự thật hư ảo?”. Hinh vẫn nhớ đến anh, Hinh biết rằng đây là một thứ cảm giác mang tính bệnh lý nhưng cô không thể nào chống đỡ nổi.
“Em nhầm rồi! Chính em đã để cho anh phải yêu em. Tình yêu, bao giờ cũng là chân thực!”. T