Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kỳ án ánh trăng - Full

Kỳ án ánh trăng - Full

Tác giả: Qủy Cổ Nữ

Ngày cập nhật: 22:44 17/12/2015

Lượt xem: 1343203

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/3203 lượt.

khóc. Anh hôn lên bàn tay nhỏ nhắn của Hinh. Hinh nhìn thấy trên mu bàn tay anh vẫn còn vết hằn mờ mờ của hai hàng răng.
Hinh bỗng thấy đầu óc như chợt bừng sáng, tại sao mình cứ phải bận tâm đó là hư ảo hay là chân thực? Tình yêu vốn là một thứ cảm giác kia mà!
Dù cảm giác đó là kỳ dị!
“Nếu ngày nào em cũng muốn gặp anh, thì anh có đến với em không?”. Hinh thấy mình giống như một đứa trẻ ngây thơ.
Chàng trai chỉ tay lên trán Hinh: “Em nên nhớ, tất cả là ở đây. Thực ra, sự tồn tại của anh – hoặc nói là sự tồn tại của chúng ta – đều do em quyết định. Em tin anh, em nhớ anh, thì anh sẽ có sức sống. Anh sẽ có thể ngày nào cũng ở bên em, vào lúc em cần đến anh, anh có thể xuất hiện!”
“Có phải lại giống như hồi em nằm viện tâm thần không? Ngày nào anh cũng có thể đến thăm em, rất nhiều lần trong ngày... vậy là em đã hiểu được hàm ý của “khắc khoải nhớ nhung” là gì rồi!”
“Bây giờ...”
“Em muốn anh ở mãi bên em, không bao giờ xa em, em chấp nhận mãi mãi ở trạng thái “tâm thần phân liệt” cũng được!”
“Chỉ cần em bằng lòng, thì...”
“Em bằng lòng. Bắt đầu ngay từ lúc này. Chắc bây giờ anh có thể kể cho em biết câu chuyện về “Chờ đợi, Đợi chờ” rồi chứ? Anh phải kể cho em đi! Cấm không được “cùn” như thế nữa”
“Chính em “cùn” thì có! Em thừa biết đầu đuôi xuôi ngược của câu chuyện đó là gì rồi! Nó chẳng qua chỉ là lời thở than của một kẻ mềm yếu, còn con người thực sự dũng cảm thì đã đang đối diện với cuộc sống mới!”
“Thế thì chúng ta sẽ cùng đối diện với cuộc sống mới!”
“Nhưng... hiện nay em...” Anh ấy vốn không phải là con người ngập ngừng do dự, anh định nói gì nhỉ?
“Em biết mình trước sau sẽ bị bệnh ung thư tàn phá, mổ xẻ hay truyền hóa chất cũng chỉ là để sống lay lắt ít lâu. Cho nên em đã nói dứt khoát với bác sĩ rằng không chữa nữa, để cho mẹ em đỡ phải khổ lây, và em cũng được sớm gắn bó với anh!”
“Em chớ nói vớ vẩn thế này!”
“Đúng là rất kỳ cục, nhưng em đã nghĩ như thế. Dù sao bác sĩ cũng đã nói rồi: giả sử tất cả đều suôn sẻ, thì em vẫn chỉ nằm trong xác suất được cứu sống...”
Chàng trai bỗng đứng dậy. Đôi tay vuốt ve khuôn mặt Diệp Hinh, ánh mắt anh vô cùng lưu luyến: “Dù chúng ta không thể gắn bó với nhau, thì em vẫn còn ngày mai tươi sáng. Em nên nhớ: niềm hy vọng vĩnh viễn luôn ở bên em!”
Linh cảm về sự chẳng lành lại dâng lên trong Hinh. Hinh thấy câu nói của anh rất nặng nề, hình như là vĩnh biệt.
“Anh hãy hứa, sẽ mãi mãi ở bên em đi anh?”
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt Hinh, khẽ cất tiếng hát. Tiếng ca giống như từ nơi chân trời xa xôi vọng đến.
Anh mở to đôi mắt
Chỉ nhìn thấy bầu trời xám âm u
Mà không thấy cầu vồng đang ở phía bên kia
Anh ngồi nơi đáy giếng nhỏ
Chẳng thể đi về nơi xưa ấy
Từ giây phút thấy bóng em bước tới
Đời anh chẳng còn như bức ảnh đen trắng cũ kỹ ngày xưa
Phủ đi lớp bụi mờ, anh tìm lại nét cười đã lâu ngày quên lãng
Ước mong sao thời gian không gian hãy ngừng biến đổi
Để cho anh được ở mãi bên em.
Anh muốn ở lại đây
Không bao giờ rời xa
Ánh mắt em nồng ấm tràn đầy
Đã chiếu sáng thế giới của anh hôm qua vẫn còn tăm tối.
Anh muốn ở lại đây
Không bao giờ rời xa
Bàn tay em nhỏ xinh mềm mại
Đã dắt anh ra khỏi màn đêm sâu thẳm âm u
Sự đời trôi, cảnh sắc đã khác xưa
Ôi hợp tan, vô thường, nỗi sầu sao tránh khỏi!
Đôi lòng đã giao thoa, xa cách nhau sao nổi?
Hãy để cho thời gian lạnh lùng trôi, làm nhạt nhòa bao nỗi tiếc thương những ngày đoàn tụ hiếm hoi
Thử hỏi, giã biệt nghĩa là gì đây?
Là đành gượng dệt nên nỗi nhớ muôn đời
Trên nẻo đường ra đi, bao phen ngoái đầu nhìn lại
Anh mới hiểu, điều khó làm nhất trên thế gian này
Là nói câu “giã biệt” em ơi!
Anh muốn ở lại đây
Không bao giờ rời xa
Nhưng không thể buôn tình yêu ấy của tôi
Để bông hoa đẹp nhất thế gian phải héo khô tàn tạ
Anh muốn ở lại đây
Không bao giờ rời xa
Vì ngày mai rực rỡ của em
Anh nguyện hiến dâng tất cả đời anh…
“Hãy tha thứ cho anh, anh không thể ở bên em được nữa, em hãy quên anh đi!”.
Nói xong anh biến mất. Diệp Hinh không muốn anh đi nhanh như thế, cô chìa tay ra, nhưng một cơn nhức đầu khủng khiếp đã khiến Hinh hôn mê bất tỉnh.
“Điều gì đã xảy ra, chúng tôi chưa thể kết luận. Nhưng rõ ràng đây là một tin tốt lành không gì sánh nổi: khối u của Diệp Hinh đã hoàn toàn biến mất, đây là hiện tượng lần đầu tiên xuất hiện trong bệnh viện của chúng tôi!” Bác sĩ Triệu lật giở hàng tập giấy tờ báo cáo xét nghiệm đủ loại, giọng nói của ông lộ rõ sự nghi hoặc không sao hiểu nổi. “Đương nhiên, cũng không phải sự việc như thế này chưa từng xảy ra bao giờ. Ở nước ngoài đã từng có thông tin về các ca có khối u được chuẩn đoán rõ mười mươi, nhưng rồi đột nhiên biến mất! Có người đã từng táo bạo nêu giả thiết rằng tác dụng miễn dịch của cơ thể đã thực sự phát huy tác dụng. Cũng tức là nói rằng, một số tế bào có sức mạnh công phá đặc biệt đã tiêu diệt sạch


XtGem Forum catalog