pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mê Hành Ký - Full

Mê Hành Ký - Full

Tác giả: Thi Định Nhu

Ngày cập nhật: 22:42 17/12/2015

Lượt xem: 1342609

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2609 lượt.

m nhìn hắn một cái, đáp: “Đúng”.
    … Giọng của hắn xa xôi mà lạ lùng, âm điệu rất khác người trung nguyên.
    Xem ra hắn không hề muốn bị người khác làm phiền, hai người bọn họ biết ý định rời đi.
    Mới đi được hai bước, Tiểu Phó đột nhiên quay người lại hỏi: “Ngươi chính là Đường Tiềm?”.
    “Là ta.”
    “Ngươi không nhìn thấy đao của ta?”
    “Không nhìn thấy.”
    “Ta nhìn được đao của ngươi cho nên cũng hy vọng ngươi biết được đao của ta ra sao”, nói rồi cởi đao xuống đưa tới.
    Đường Tiềm hiểu ý của hắn. Đối với một đao khách mà nói, từ chất lượng, độ dày mỏng, ngắn dài, nặng nhẹ, vết khắc trên mặt đao, độ cong của đao cho tới hình dáng cán đao, thủ pháp cầm đao đều có thể nói lên thói quen và những chi tiết trong việc dùng đao của chủ nhân thanh đao.
    Bất kỳ kẻ dùng đao nào cũng phải quan sát kỹ càng đao của đối thủ.
    “Không cần đâu”, hắn không đưa tay đón lấy, “Ta không có hứng thú đối với hình dáng đao, chỉ có hứng thú với âm thanh của đao”.
    Tiểu Phó sững người, ánh mắt lạnh đi: “Dưới đao của ta không có đường sống”.
    Đường Tiềm khẽ cười: “Ta thì vừa vặn ngược lại”.
    Trên đường quay về, Đường Tầm than thở: “Trông người này đơn giản là giống y chang Phó Hồng Tuyết mà trong sách tả”.
    Đường Tiềm lắc đầu: “Đệ không nghĩ thế”.
    “Đệ nghĩ thế nào?”
    “Thứ nhất, hắn không què. Thứ hai, hình như hắn cũng không hề bị động kinh. Thứ ba, đao của hắn có thể rời tay của hắn.”
    “Điều này nói lên cái gì?”
    “Nói lên rằng đao pháp của hắn có khả năng còn cao hơn Phó Hồng Tuyết.”
    Bốn tuổi, Đường Tiềm bắt đầu luyện đao. Trừ những lúc ra ngoài đi chơi hay những dịp nghỉ, hai mươi năm nay, ngày nào cũng luyện đao hai canh giờ, trước giờ chưa từng gián đoạn. Kể cả trận đại chiến đã ở ngay trước mắt, hắn cũng không thay đổi thói quen luyện đao của mình.
    Cho nên ngày hôm nay hắn hành xử không khác so với ngày thường. Sau khi luyện đao thì theo lệ ngồi trên sạp trúc uống trà, an nhàn hóng gió mát lúc chiều muộn một lát, rồi lại theo lệ ra ngoài tản bộ. Lúc quay về sắc trời đã tối, bữa tối rất thịnh soạn, rất nhiều người chúc rượu khích lệ hắn, hắn cũng vẫn như ngày thường, tự tiết chế chỉ uống hai chén. Uống xong ngụm canh cuối cùng, hắn quyết định rời bàn rượu, nghỉ ngơi sớm một chút.
    Trong tiếng ồn ào có người cất tiếng hỏi: “Sao bọn lão đại vẫn chưa về nhỉ?”.
    Vừa định đứng dậy, đột nhiên nghe “bình” một tiếng, một vật nặng nề được quăng lên bàn vừa khéo rơi trúng một bát canh cá, lập tức chén bát lộn xộn, nước bắn tung tóe bốn phía. Đường Tầm ở bên cạnh đang định uốn cạn chén rượu trong tay, không biết từ lúc nào, trong chén ngọc lại có thêm một vệt loang màu đỏ. Vệt loang từ từ lan rộng ra biến thành một mảng đỏ.
    Đó là một giọt máu.
    Đại sảnh đột nhiên im phăng phắc, mọi cặp mắt đều đổ dồn vào cái bọc máu me ướt đẫm trên bàn.
    Dõi về hướng cái bọc được quăng tới, bọn họ nhìn thấy một cô gái mặc áo tím kéo ghế ngồi cạnh cửa, dáng người rất nhỏ nhắn.
    “Lão đại quay về rồi đấy”, cô gái đó như cười như không, nhẹ nhàng phất tay một cái, “trên bàn kia kìa”.
    Nút thừng buộc cái bọc đó đột nhiên bị cắt đứt, lộ ra một cái đầu người quen thuộc.
    Đường Lan.
    Thoáng cái, tất cả mọi người đều biến sắc, ai nấy đều nín thở, trong mắt đầy ắp nỗi sợ hãi và phẫn hận!
    Đã có không ít người nhận ra kẻ vừa đến chính là Sở Hà Y, nữ nhân đã cứu Mộ Dung Vô Phong khỏi địa lao lúc trước.
    Ý thức được tình hình không ổn, lão tứ Đường Hoài sắc giọng hỏi: “Đường Ngũ đâu?”.
    Đường Ngũ là mưu thần, cũng là hộ vệ thân cận nhất của Đường Lan, võ công cực kỳ cao cường, là một trong bốn thanh niên đại cao thủ của Đường gia.
    Các loại “Phục hưng kế hoạch” của Đường môn gần như đều xuất phát từ Đường Ngũ.
    “Bình” một tiếng nữa, Sở Hà Y quăng tới một cái bọc máu me ướt đẫm khác. Tất cả đều là người trên giang hồ, tất nhiên mọi thứ đều không cần giải thích gì.
    Đường Tầm siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ngươi đã giết bọn họ, lại còn dám tới đây tìm chết?”.
    Nữ nhân áo tím cười lạnh một tiếng, tay vung lên, một viên dược hoàn màu đỏ tươi đã rơi vào một cái bát không trên bàn.
    Viên dược hoàn màu đỏ tươi đó không ngừng xoay tít trong bát, lúc dừng lại đã biến thành một đám bột màu đỏ. Hà Y đi tới cạnh bàn vỗ nhẹ lên bàn một cái, đám bụi phấn kia bốc lên thoắt cái đã biến mất không còn tăm tích gì.
    Đường Tam đứng vụt dậy, nhanh chóng lùi lại sau bàn, lớn tiếng kêu: “Mọi người cẩn thận! Là thuốc mê!”.
    Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều lùi lại ba thước, trong lòng thầm nhủ: Loại bột thuốc này đã tan vào trong không khí, chỉ sợ đã sớm trúng độc rồi.
    Hạ Y lạnh lùng đưa mắt quét qua đám người, cất tiếng: “Ngươi nói không sai, người biết điều hiện giờ tốt nhất là thật thà một chút. Ta có hai con đường, các vị cứ tự mình chọn lấy một. Thứ nhất, kẻ nào muốn toàn mạng thì xéo hết đi