
Tác giả: Arthur Conan Doyle
Ngày cập nhật: 22:48 17/12/2015
Lượt xem: 1341536
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1536 lượt.
h hình và địa vị của chúng ta. Challenger, tôi yêu cầu ông phải giữ lời hứa. Từ nay trở đi, ông phải tập trung sức lực để đưa chúng ta ra khỏi miền đất kinh khủng này, trở về với cuộc sống văn minh.
Chiến thắng của những người da đỏ và sự tiêu diệt loài người vượn đánh dấu một bước ngoặt may mắn của chúng tôi. Từ nay trở đi, chúng tôi thật sự là những người chủ nhân của cao nguyên này, vì những người bản xứ vừa biết ơn chúng tôi, vừa khâm phục chúng tôi. Họ nghĩ rằng chúng tôi đã dùng những quyền lực kỳ lạ giúp họ tiêu diệt được những kẻ thù truyền kiếp của họ.
Vì quyền lợi riêng của họ, có lẽ họ sẽ sung sướng thấy chúng tôi đi khỏi nơi đây nhưng họ không có cách nào mach nước cho chúng tôi được. Nơi này đã từng có một con đường ngầm nối thông với thế giới bên dưới. Con đường ngầm mà khi còn ở bên dưới chúng tôi đã có dịp nhìn thấy cùng với những mũi tên chỉ dẫn của Maple White. Không còn nghi ngờ gì nữa những người da đỏ và bọn vượn người và sau là Maple White đã lên bình nguyên này bằng con đường đó. Có lẽ năm ngoái đã có một trận động đất diễn ra trên vùng đất này và một phần đường hầm đã bị sụp. Những người da đỏ chỉ còn biết lắc đầu và nhún vai mỗi khi chúng tôi làm hiệu cho họ rằng chúng tôi muốn xuống dưới. Những cái lắc đầu của họ khiến tôi phân vân. Họ không muốn giúp chúng tôi rời khỏi hay họ thực sự không biết lối đi xuống?
Cuối cuộc chiến những con vượn người còn lại bị những người da đỏ dồn về một chỗ gần nơi cư trú của họ. Từ nay chúng sẽ là nô lệ của những ông chủ da đỏ và trở thành những kẻ đốn gỗ và kéo nước cho đến hết đời. Điều này khiến chúng tôi liên tưởng đến những người Do Thái ở vương quốc Babylon và những người Isarael ở Ai Cập. Đêm đến chúng tôi nghe thấy những tiếng hú rợn người của bọn vượn người như đang nuối tiếc thời kỳ huy hoàng của chúng.
Chúng tôi theo những người da đỏ quay về nơi cư trú của họ và hạ trại ngay dưới cửa hang. Họ cũng có ý cho chúng tôi trú vào trong hang nhưng Huân tước Roxton tỏ ý không tán thành vì lo ngại rằng họ sẽ phản bội và cầm giữ chúng tôi trong hang. Vì thế chúng tôi quyết định ở bên ngoài và luôn sẵn sàng ở tư thế chiến đấu nhưng đồng thời cũng giữ mối quan hệ thân thiện với họ. Chúng tôi thường xuyên vào hang thăm họ. Đó là những cái hang đẹp đến nỗi chúng tôi cũng không biết chúng được thiên nhiên tạo ra hay do con người làm ra. Nhưng cái hang nằm trên cùng một địa tầng - vách đá và nền hang được tạo bởi đá granite cứng. Cửa hang cách mặt bình nguyên khoảng tám mươi feet. Lối lên cửa là bậc đá dài, dốc và hẹp. Điều này khiến thú dữ khó mà leo lên được. Không khí trong hang rất khô và ấm áp. Lòng hang chạy thẳng tắp theo vách đá. Vách hang màu nâu được trang trí những bức vẽ hình thú vật tuyệt diệu bằng chất liệu than củi.
Trước đây chúng ta đã được biết rằng người da đỏ đã thuần dưỡng được những con thằn lằn răng giông to lớn thành những con gia súc giết thịt cộng với việc sử dụng được những vũ khí thô sơ, chứng tỏ họ đã có một quyền lực trên vùng bình nguyên này. Tuy nhiên, chúng tôi đã sớm nhận ra rằng mình đã lầm, họ chẳng qua chỉ là những người hoàn toàn ngây thơ và lại chịu chi phối bởi một thế lực khác.
Ngày thứ ba kể từ khi chúng tôi lập trại thì một thảm họa xảy ra. Giáo sư Challenger và Giáo sư Summerlee đi ra hồ trung tâm nơi những người da đỏ đang bắt thằn lằn bằng những mũi lao. Tôi và Huân tước Roxton đang ở trong lều thì bỗng nghe thấy tiếng kêu thất thanh "Stoa! Stoa!" từ hàng trăm cái miệng. Từ khắp nơi bốn hướng phụ nữ và trẻ em đang chạy nháo nhác leo lên những bậc thang vào hang đá.
Họ còn vẫy tay gọi chúng tôi cùng lên đó với họ. Tôi và Huân tước Roxton mang theo hộp đạn và chạy ra xem có chuyện gì xảy ra. Từ trong lùm cây có khoảng mười hai đến mười lăm người da đỏ đang chạy bán sống bán chết. Sau lưng họ là hai con quái vật đã săn đuổi tôi vào cái đêm hôm nọ. Về hình dáng chúng giống như những con cóc, cách di chuyển lại giống như cái lò so nhưng kích thước của chúng thì như một con voi. Chúng tôi đứng chết lặng khi nhìn thấy bộ da bẩn thỉu đầy mụn của chúng. Dưới ánh mặt trời bộ da được chiếu sáng khiến nó giống như ánh cầu vồng ngũ sắc. Chúng tôi chỉ kịp nhìn có một thoáng vì trong nháy mắt hai con quái vật đã nhảy vào giữa đám người da đỏ và cắn xé họ. Cảnh tượng thật vô cùng kinh khủng. Cách tiêu diệt con mồi của chúng là nhảy lên trên và đè bẹp con mồi bằng sức nặng ngàn cân của mình. Những người da đỏ bất hạnh kêu lên hoảng sợ và chạy một cách tuyệt vọng trước khi bị hai con quái vật hạ gục. Hai con quái vật tha hồ giết chóc cho đến khi chỉ còn khoảng vài ba người thì tôi và Huân tước Roxton ra tay. Nhưng sự giúp đỡ của chúng tôi chẳng mang lại hiệu quả mà thậm chí còn kéo chúng tôi vào sự nguy hiểm. Khi hai con quái vật còn cách chúng tôi khoảng vài trăm yard thì súng chúng tôi hết đạn. Mặc