
Chuyện xảy ra trên con tàu tốc hành Phương Đông - Phần 01: Những dữ kiện
Tác giả: Arthur Conan Doyle
Ngày cập nhật: 22:48 17/12/2015
Lượt xem: 1341520
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1520 lượt.
ý kiến của cậu. Hừ! Ít ra thì cậu cũng hơn đứt đàn lợn ở Viên. Cái bọn lợn mà tiếng ủn ỉn của chúng còn khó chịu hơn cả cái bọn lợn người Anh nữa kia.
Ông ta nói và đưa mắt nhìn tôi cứ như tôi là hiện thân của một con thú dữ nào đó.
- Chắc là họ đã có cách đối xử không ra gì với giáo sư? - Tôi hỏi.
- Ta chắc với cậu chàng rằng ta luôn sẵn sàng đương đầu với tất cả bọn chúng mà không cần đến sự cảm thông của cậu. Hãy để ta một mình, và chống lại chúng đến cùng. Chỉ lúc đó George Erward Challenger mới đạt được niềm vui lớn nhất. Thôi nào chàng trai trẻ, chúng ta hãy làm gì đó để rút ngắn cuộc viếng thăm này nhé. Cuộc viếng thăm mà chắc cậu cũng chẳng lấy làm thích thú, còn tôi thì thấy vô cùng tẻ nhạt. Như tôi được biết (tôi bị bắt buộc phải biết) rằng cậu muốn nói trực tiếp với tôi một vài ý kiến của riêng cậu về đề tài mà tôi đang triển khai để bổ sung cho công trình nghiên cứu của tôi.
Cách tiếp cận vấn đề của ông ta quá thẳng thắn và đột ngột khiến cho người đối thoại khó mà lảng tránh. Tôi vẫn phải đóng kịch và đợi thời điểm vào đề một cách tự nhiên hơn. Thật là khó khăn biết bao. Ôi trí thông minh cố hữu của người Ai-len trong tôi có thể giúp gì được tôi trong giờ phút này. Đôi mắt sắc như dao của ông ta nhìn chòng chọc vào tôi.
- Nào! Nào! - Giọng ông ta trầm trầm.
- Tất nhiên tôi chỉ là một sinh viên thiết tha học hỏi - Tôi nói và nhoẻn một nụ cười ngốc nghếch - Tôi được biết rằng ngài đang có những phát hiện nghiêm túc về Weissmann. Thế ngài không cho rằng cái bằng chứng chung kia không có đủ sức thuyết phục cho vị thế của Weissmann chăng?
- Bằng chứng nào? - Ông giáo sư hỏi lại vẻ hăm dọa.
- Ồ! Tất nhiên! Tôi không có ý định đề cập đến cái gọi là bằng chứng cụ thể mà chỉ dám nói là bằng chứng chung. Tôi muốn ám chỉ đến những xu hướng suy nghĩ hiện đại và quan điểm mang tính khoa học chung chung.
Ông giáo sư cúi người về phía trước và tỏ vẻ rất quan tâm.
- Tôi đồng ý với cậu về điểm đó! - Ông ta nói rồi đưa ngón tay lên bấm bấm vẻ như tính toán... rằng chỉ số hộp sọ là một hằng số không đổi?
- Hiển nhiên! - Tôi trả lời.
- Thế cậu cho rằng người ta vẫn đang nghiên cứu xem xét vấn đề tôi đưa ra?
- Không nghi ngờ gì nữa!
- Và tính chất của vi trùng khác xa so với bào tử của sinh vật sinh sản đơn tính.
- Chứ còn gì nữa thưa ngài! - Tôi kêu lên phụ họa với tất cả sự bạo gan đột xuất của mình.
- Nhưng những điều đó cho thấy cái gì? - Ngài giáo sư hỏi với giọng điềm tĩnh.
- Ah! Cái gì nhỉ? - Tôi lẩm bẩm - Điều đó chứng tỏ điều gì nhỉ?
- Tôi sẽ giảng cho cậu hiểu chăng? - Ông ta lầm bầm.
- Cầu mong ông sẽ làm thế!
- Điều đó chứng tỏ rằng... - Ngài giáo sư gầm lên với một sự giận dữ bất ngờ -...rằng mi là một kẻ lừa đảo đáng ghét nhất của thành Luân Đôn này - một tên nhà báo ghê tởm chuột bọ, những kẻ không bao giờ thèm đả động đến tính chất khoa học của một vấn đề mà toàn là những từ ngữ sáo rỗng.
Giáo sư Challenger đứng bật dậy, hai mắt phóng những tia nhìn cực kỳ hung tợn về phía tôi. Lúc đó tôi sợ đến chết khiếp nhưng vẫn không thể không chú ý đến thân hình lùn tịt của ông ta và cảm thấy rất buồn cười. Đầu ông ta cao không đến vai tôi. Một con người được ví như lực sĩ Hecquyn mà sức sống đã dồn hết vào bộ óc và bề ngang của ông ta.
- Kẻ cướp! - Ông ta kêu lên, nhao người về phía trước, hai bàn tay bấu xuống mặt bàn - Thưa quý ngài! Những gì ngài nói với tôi nãy giờ là sự ăn cắp mang tính khoa học. Ngài nghĩ rằng ngài có thể xứng đáng với tôi chăng? Ngài nghĩ rằng ngài là Đức Chúa Trời hay sao? Ngài chỉ là một thằng nhà báo đểu giả đáng ghê tởm. Ngài nghĩ rằng những câu khen ngợi của ngài có thể làm một con người phổng mũi và những câu chê của ngài có thể làm anh ta suy sụp hay sao? Tất cả chúng ta phải quỳ rạp mọp xuống trước mặt ngài và phải lựa những từ ngữ hay ho để nói với ngài hay sao? Rằng ngài sẽ ra lệnh cho người này phải giơ chân lên cao, còn người kia phải kéo áo xuống. Mi chỉ là một con sâu bọ đáng ghê tởm vừa chui ra khỏi ổ. Chỉ có cắt tai mi đi thì mi sẽ chẳng còn ở trạng thái cân bằng nữa. Cái kẻ ba hoa như cái quả khí thổi quá hơi kia. Mi sẽ được ở đúng vị trí của mình. Vâng thưa ngài! Ngài vẫn chưa được gặp E.G.C chính hiệu đâu. Sẽ có một người vẫn đủ tư cách làm thầy của ngài. Ông ấy cảnh cáo ngài và đuổi cổ ngài nhưng nếu ngài vẫn cứ ngoan cố đến đây thì thề có Chúa, ngài sẽ bị nguy hiểm đấy. Ngài Malone thân mến! Ngài sẽ bị trả giá. Ngài đã chơi một trò chơi nguy hiểm và tôi ngạc nhiên là ngài đã thua.
- Nào hãy xem! - Tôi nói và lùi ra phía cửa, tay với ra sau để mở - Ngài không thể muốn làm gì thì làm. Mọi thứ phải có giới hạn. Ngài không được tấn công tôi!
- Không được! - Ông ta tiến lên vẻ giận dữ và bỗng nhiên ông ta đút hai bàn tay hộ pháp vào hai cái túi áo jacket ngắn cũn như của trẻ con - Loại như mi ta đã ném vài đứa ra ngoài cái cửa sổ này rồi đấy. Mi sẽ là đứa thứ tư hay thứ năm gì đó. Một vụ tốn trung bình ba bảng mười lăm xu. Có vẻ hơi đắt nhưng cần thiết